“Mệt chết mất!” Tiêu Trình mở cửa nhà, lắc chân đạp văng giầy da, ngay cả dép đi trong nhà cũng không kịp đi đã lao vào nhà bếp. Từ cửa vào được lót thảm lông dài Anh Quốc, bước chân lên sàn không cảm thấy lạnh lẽo. Trong lòng Tiêu Trình vô số lần ca ngợi quyết định anh minh hồi trước của mình —- Không lót sàn gỗ đặc mà chọn trải thảm lông màu vàng nhạt. “Ô… Quá ngon! Mình quả là thiên tài!” Tiêu Trình mở tủ lạnh, lấy một miếng bánh gato từ bên trong ra. Đây là bánh tự tay hắn làm. Tiêu Trình một hơi ăn hết một miếng lớn mới ngừng lại thở. Mới tiếp nhận công ty nửa năm, hắn đã mệt hơn cún rồi, những ngày sau này phải sống sao?! Khi Tiêu Trình còn đang oán thán số phận hẩm hiu của mình, nước trong ấm siêu tốc sôi rồi. Hắn pha một chén trà ngon, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm nhận hương trà nồng đượm thơm mát giữa hai cánh môi. Tiêu Trình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi. Đi làm từ 9 giờ sáng, đến hơn 10 giờ tối mới về nhà, công việc này quả thực không phải cho người làm!!! Tiêu…
Tác giả: