Tác giả:

“Thiên Tung, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Nguyễn Hân Miên ngồi bệt dưới mặt đất lạnh lẽo, phía sau lưng cô là vực sâu thăm thẳm của Côn Sơn, khuôn mặt cô trắng bệch vì vết đâm đang rỉ máu ở bụng. Gắng gượng hết sức, cô nói tiếp “Thực ra tôi đã sai khi yêu anh, phải vậy không. 10 năm yêu nhau, 3 năm kết hôn thành vợ chồng. Tôi đúng là kẻ ngu mới tin tưởng loại người như anh. Thanh xuân của tôi, đều dành hết cho anh, nhưng anh đã cho tôi cái gì? Đúng, là phản bội. Anh cùng cô ta, phản bội tôi” Người đàn ông cao hơn 1m8 ngạo nghễ, ngẩng cao đầu, ánh mặt không hề giấu đi vẻ thù địch, như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Nếu như cô đã rõ ràng mọi chuyện như vậy, tôi cũng không giấu giếm nữa. Tôi và cô, sớm đã hết tình hết nghĩa. Tôi ở bên cô, đến cùng, chỉ là một hình nhân, chỉ là một con rối để cô vui đùa mà thôi. Tưởng Như dù lớn tuổi hơn tôi nhưng cô ấy mới là người đàn bà của tôi theo đúng nghĩa” Hân Miên cố chịu sự đau đớn đang dần lan tỏa từ bụng ra khắp tứ chi, ngước đôi mắt…

Truyện chữ