A Văn đang bận rộn luôn tay nhưng khóe mắt vẫn chú ý đối tượng ngồi ở góc quán mỳ vằn thắn nhà mình, một thực khách mặt đầy sát khí mặc *bố y màu đen. Mấy ngày trước do bị tuyết chặn cửa, A Văn đành phải kéo xe lên thị trấn bán vằn thắn, ai ngờ khi tuyết tan A Văn mở quán, mỗi sáng sớm tất có vị thực khách áo đen, gọi một tô mỳ vằn thắn, nhai nuốt ngon lành, sau đó cứ ngồi nhìn y chằm chằm đến lúc đóng cửa mới thôi. Không phải quan gia nhà ai ăn bị đau bụng rồi phái gia đinh tới đập quán chứ, A Văn thấp thỏm trong lòng, nhưng nhà mình toàn dùng thịt heo tươi ngon làm nhân bánh mà, thời tiết lạnh thế này nên không thể thiu được, khó hiểu thật. *Bố y: quần áo làm bằng vải, xưa chỉ thường dân mặc loại áo này. | Gia đinh: người bảo vệ riêng của gia đình thời xưa “A Văn, sắp sang năm mới rồi, ngươi định khi nào nghỉ tết?” Tôn đại nương vừa hỏi vừa nhìn A Văn gói kỹ bốn lạng mỳ vằn thắn sống giúp bà. “Đến hai mươi tám, hai mươi chín đóng cửa, mùng năm mới mở lại ạ.” A Văn mỉm cười, đáp. “…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...