Đêm, mưa nhẹ bay; Gió, nhẹ lay cây trong vườn; Trăng, yên tĩnh soi sáng; Người,…… Ách, đang ăn dưa hấu a. Mặc dù thời tiết đã sang thu, nhưng cái oi bức vẫn chưa tan hết, một thân hình nữ tử nhỏ xinh đang nằm ở chiếu thượng ăn dưa hấu… không chút nào thục nữ, đài các. Aizzz, Ngô lão gia thứ một trăm lẻ một lần thở dài, nhìn nữ nhi bảo bối kia không còn thuốc nào cứu chữa, nhìn bộ dạng ăn dưa hấu thô lỗ của nhi nữ, vô lực ngắm nhìn bầu trời trăng sáng, chỉ oán Vợ Cả của ông mất sớm, ông sủng ái nhi nữ hết mực, đến mức để cho nàng thành bộ dạng thế kia a. “Cha” Một tiếng thanh thúy kêu to, Ngô lã gia vẫn đang đằm chím trong suy nghĩ, bừng tỉnh. Chứng kiến nhi nữ cầm dưa nhảy dựng về phía chính mình chạy tới, nét mặt già nua dạng ra từ ái mỉm cười. “Phiên Phiên, chạy chậm một chút con, cẩn thận không ngã.” Nhìn thấy nữ nhi đã đến trước mặt, không tự giác vươn tay đem hạt dưa hấu bên miệng ái nữ vứt đi. “Cha, ăn dưa hấu đi, rất ngọt nga!” Nhìn qua miếng dưa hấu đã bị cắn qua vài miếng…
Tác giả: