Phải hết sức khó khăn, TÁi Minh Quân mới dám chắc đứa bé đã ngủ. Cô từ từ đứng lên, hai tay chống ngang hông. Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm rồi. Làm mẹ không phải là chuyện dễ, Minh Quân suy nghĩ. Khó, khó, thật là khó! Nhưng, người mẹ vị hôn cũng đã chịu đựng năm năm, những tháng ngày gian nan, khổ sở rồi cũng qua đi. Chẳng có gì lớn lao mà chẳng xong! Còn khi xưa? Cô thở dài, nhìn bé Gia Huy, chắc chắn là đứa bé đã ngủ, cô quay trở về phòng. Đứa bé như khó chịu trong người, nó quấy quá cô suốt cả đêm, muốn có mẹ ngồi bên kể chuyện - Không chịu ngủ. Ngày mai, nhất định phải đứa nó đi khám bệnh. Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi thì nhẹ như tơ hào, phải đề phòng mới được. Tái Minh Quân ngồi vào bàn làm việc trong fòng ngủ, cô mở tập hồ sơ, bắt đầu làm việc. Xem tình hình, ngày mai chắc phải mất cả buổi sáng, không đến công ty được. Cho nên, đêm nay cô phải làm xong các văn thư. Sáng mai gửi đánh máy, sau đó đưa qua thư ký duyệt lại, đến chiều cô sẽ đến ký các văn bản. Không thể để việc riêng…
Tác giả: