Edit:~Sakuraky~ “Em còn muốn trốn bao lâu nữa?” Một giọng nam trầm thấp vang lên. Bạch Tiểu Nhược xoay người nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, cô hoài nghi không biết có phải mình đã nhìn lầm hay không! Làm sao có thể như vậy?! Người đàn ông kia không thể xuất hiện ở nơi đây! Cô không dám tin lắc lắc đầu, xoay người nhanh chóng bỏ chạy. “Em vẫn còn muốn chạy nữa sao? Em chẳng khác nào con đà điểu, không chịu nghe không chịu nhìn, cũng không chịu xem chân tướng như thế nào, lại muốn trốn tránh nữa hay sao?” Tiếng nói tà mị vang lên sau lưng, nhàn nhạt, bay đến đến bên tai cô. Bạch Tiểu Nhược dừng lại, đứng yên lặng, cũng không xoay người. “Vì sao, vì sao anh lại không chịu buông tha cho tôi…” Bạch Tiểu Nhược cúi đầu nói. “Anh đã có được những thứ anh muốn, vẫn còn chưa đủ sao?!” Nhìn bóng dáng từ từ bước tới gần, lý trí của cô cũng từ từ lơi lỏng. “Em phải biết tôi muốn là cái gì chứ.” Người đàn ông nhìn cô, sắc mặt lãnh khốc cương nghị thoáng xuất hiện…
Tác giả: