Tại nhà số 147 ”huhu....huhu...con tôi....trinh ơi...sao con nỡ bỏ mẹ vậy hả con...” Thúy cô bạn thân của Trinh nói lời an ủi mẹ của cô nhưng cũng chẳng được gì, vì khi cô biết được bạn thân của mình mắc một căn bệnh không thể cứu được. Cô rất đau lòng khi bạn thân của cô đã ra đi khi chưa tốt nghiệp 12 nữa. “Bác gái xin bác đừng đau lòng.” Ở đằng xa trên một chiếc xe ôtô “Cháu tính để họ như vậy sao?” “Cháu biết là cháu có lỗi với họ nhưng cháu không muốn họ hi vọng.” “Ta biết nhưng nhỡ đâu thành công thì sao.” “Cháu không biết nhưng cháu càng không muốn họ hi vọng rồi lại thất vọng.Bởi vì bản thân cháu rõ là sức khỏe mình như thế nào cháu không muốn khi học nghe được tin cháu mất ở trong phòng phẫu thuật.” “Ừ được rồi bác sẽ bố trí cho cháu sang Mỹ sẽ có người giúp cháu.” “Cháu cảm ơn bác đã giúp cháu ạ.” “Không sao vì cháu là người đầu tiên cho ta cảm giác mình giống như có một đứa con gái vậy.” “huhu...Vậy cháu có thể gọi bác làm ba không ạ?” “Được nếu cháu muốn.” “Cháu cảm ơn bác…
Tác giả: