Người dịch: Bạch Nhật Mộng Em mang những lời đã nói cùng anh chôn trong hoa viên, cho dù có từ bỏ thì xin anh hãy nhớ rằng, anh vĩnh viễn là bí mật không thể nói của em … Gió trong hoa viên vẫn ôn hòa như thế, những cây cao che lấp ánh nắng, trên mặt đất chỉ sót lại vài vệt sáng loang lổ. Ở trong vườn, một nam sinh cao to nhưng xanh xao ngồi trên một cái xích đu được kết bằng dây leo, đôi mắt màu nâu sâu thẳm của cậu lặng lẽ nhìn về nơi xa, chỉ nhìn chứ không có chút biểu hiện nào. Những ngón tay thon dài nắm chặt lấy hai bên xích đu, không muốn bỏ ra. Bây giờ, thứ duy nhất có thể cho cậu sự thanh thản chính là cái xích đu này. Mẹ cậu nấp sau cửa kính đã khóc khi nhìn thấy tất cả, những giọt nước mắt lấp lánh làm ướt gương mặt xinh đẹp của bà, tim bà đau đớn như muốn thắt lại. Người đàn bà này trên thương trường hô mưa gọi gió, vậy mà lúc này lại khóc một cách bất lực đến vậy. Trong kí ức của mình, bà mơ hồ nhớ lại những lời bác sĩ nói vào một tháng trước: “Cậu nhà mắc bệnh máu…
Tác giả: