Mặt trời sắp lặn xuống núi, vì gần cuối thu nên nhiệt độ đã giảm hẳn. Chỉ còn phảng phất như bức tranh thủy mặc âm thầm nhấp nhô treo trong thư phòng. Tĩnh Kỳ đẩy cửa đi vào, trong nhà cửa sổ mở toang nên rất mát mẻ. Nàng đem chồng sách đặt lên bàn, tay từ từ lướt nhẹ qua trang bìa, trên mặt còn điểm nhẹ nụ cười. Hôm đó nàng đi vội vã nên đụng trúng hắn trên đường, làm sách vở rơi tung tóe xuống đất, nàng ngước lên thì chạm vào đôi mắt hắn. Đôi mắt khiến người ta nghĩ tới hoa nở tháng tư giữa gió thổi mây bay, không khí thoang thoảng hương hạnh hoa. Mặt nàng bỗng đỏ ửng, chẳng dám nhìn hắn lâu. Mấy ngày nay, thi thoảng nàng cùng bạn học tốp năm tốp ba đi ngang qua giảng đường, cảm giác nàng luôn rất lạ. Dường như có đôi mắt luôn âm thầm quan sát nàng, đôi khi nàng nhanh như chớp quay phắt đầu lại vẫn bắt gặp ánh mắt lơ đãng của ai đó nhìn nàng từ xa xa, khiến tim nàng đập thình thịch. Nếu đã chấp nhận tới trường, nàng xem chuyện này là điều bình thường. Với tài năng và diện mạo của…

Truyện chữ