Trước đây khi Chu Hải Mạn gặp khách hàng luôn đến chỗ hẹn trước mười phút, nhưng lần này cô làm khác với thường ngày, cố ý đến sát thời gian, lúc xuất hiện ở “nhà gỗ nhỏ”, vừa vặn chín giờ. Thẩm Thành Lượng ngồi đợi mười mấy phút, sau khi thấy Chu Hải Mạn xuất hiện với bộ đồ công sở, hai mắt lập tức sáng lên: “Đến rồi, đến rồi ~~” Người đàn ông trẻ hơn ngồi bên cạnh nhìn theo hướng đó, chỉ thấy xuất hiện ở cửa tiệm cafe là một mỹ nhân tiêu chuẩn, một mái tóc ngắn già dặn, mặt nhỏ trắng bóc, mắt to, mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận, chiếc cằm thon ngọn. Cô mặc một bộ đồ công sở, chiếc áo ngoài màu đen, sơ mi trắng bên trong, chiếc váy bó thân chưa tới đầu gối, đôi chân thon dài, phía dưới là đôi giày cao gót đen bảy phân. Rất ít phụ nữ để máy tóc ngắn tùy ý nhưvậy,bởi vì sẽ không thể bộc lộ được hết vẻ quyến rũ của người phụ nữ, nhưng xem ra Chu Hải Mạn vừa có được sự lão luyện của dân văn phòng, vừa không mất đi vẻ gợi cảm mê người. Cho dù trên người là bộ đồ công sở đen cũng không có…
Tác giả: