Tác giả:

Chương Hi Liệt còn đang ngẩn người, Phượng Tam nhẹ nhàng kéo cậu nằm xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Liệt, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta rồi.” – Chương Hi Liệt lòng dạ mơ hồ, như cảm thấy điều gì không đúng, nhưng lại có một ít an lòng, mãi sau mới chú ý đến cách xưng hô của Phượng Tam với cậu đã thay đổi. Lúc ở nhà, chị cậu cũng gọi cậu như vậy, tuy rằng không thân quen với Phượng Tam, tuy rằng thấy có hơi không hợp, nhưng… có vẻ chấp nhận được. “Cục cưng…” Phượng Tam lầm rầm một tiếng, nhẹ nhàng cắn vành tai Bảo Quyển. “Thiếu gia… Người nhẹ một chút…” Bảo Quyển bị hắn húc đến khó chịu, vặn vặn thân mình lại. Không vặn vẹo thì còn đỡ, vừa xoay lưng một cái thì thấy càng khó chịu, không khỏi oán giận: “Xương sống thắt lưng ta đau muốn chết…” Phượng Tam cười nói: “Vậy hôm nay ngươi ngủ một ngày là được.” Lại xoay người đặt hắn dưới thân, đang lúc đ*ng t*nh, chợt nghe bên ngoài cửa sổ có người gọi: “Thiếu gia…” Phượng Tam ném cái gối ra ngoài, mắng: “Cút!” “Thiếu gia…” – Người ngoài cửa sổ…

Chương 22-1: Văn án (phần 2)

Phượng Ẩn Long TàngTác giả: Tiểu TạTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngược Chương Hi Liệt còn đang ngẩn người, Phượng Tam nhẹ nhàng kéo cậu nằm xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Liệt, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta rồi.” – Chương Hi Liệt lòng dạ mơ hồ, như cảm thấy điều gì không đúng, nhưng lại có một ít an lòng, mãi sau mới chú ý đến cách xưng hô của Phượng Tam với cậu đã thay đổi. Lúc ở nhà, chị cậu cũng gọi cậu như vậy, tuy rằng không thân quen với Phượng Tam, tuy rằng thấy có hơi không hợp, nhưng… có vẻ chấp nhận được. “Cục cưng…” Phượng Tam lầm rầm một tiếng, nhẹ nhàng cắn vành tai Bảo Quyển. “Thiếu gia… Người nhẹ một chút…” Bảo Quyển bị hắn húc đến khó chịu, vặn vặn thân mình lại. Không vặn vẹo thì còn đỡ, vừa xoay lưng một cái thì thấy càng khó chịu, không khỏi oán giận: “Xương sống thắt lưng ta đau muốn chết…” Phượng Tam cười nói: “Vậy hôm nay ngươi ngủ một ngày là được.” Lại xoay người đặt hắn dưới thân, đang lúc đ*ng t*nh, chợt nghe bên ngoài cửa sổ có người gọi: “Thiếu gia…” Phượng Tam ném cái gối ra ngoài, mắng: “Cút!” “Thiếu gia…” – Người ngoài cửa sổ… Trên thảo nguyên, Phượng Tam vứt bỏ kế hoạch mười năm, một mình cưỡi ngựa lao vào trùng vây cứu Chương Hi Liệt khỏi binh đao ánh kiếm.Dưới chân núi Long Cốt, Chương Hi Liệt quyết không từ bỏ hi vọng, xúc động quyết định nhập kinh giúp Phượng Tam xoay chuyển tình thế nguy cấp như cơn sóng dữ.Nếu tình này vương vấn dài lâu, cần gì phải bên nhau sớm sớm chiều chiều…Nhưng nếu không thể bên nhau sớm sớm chiều chiều, đời này sao kham nổi? Tình này sao kham nổi? Tâm này sao kham nổi?Trên đường nhập kinh, đao nguy kiếm hiểm, đại họa nghiêm trọng.Hắn, cùng lắm chỉ là muốn bảo vệ y chu toàn; còn y, cùng lắm chỉ là muốn giúp hắn hoàn thành công lao nghiệp lớn.Thị phi thành bại, ngoảnh lại thành không.Khi mọi chuyện đã như bèo dạt mây trôi, tuyết ran băng rã, hắn còn có thể nắm tay y, hoàn thành lời hứa tay nắm tay đi khắp hồng trần?Khó mà quên, ấp trong núi tuyết, hẹn hò như mộng;Khó mà quên, đêm tết hoa đăng, rạng rỡ dưới trăng.Duyên dày duyên mỏng, tình này sâu nặng.Có một câu, xin quân hãy nhớ:Đại nghiệp thiên thu, muôn đời huy hoàng, nhưng sao sánh bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm đầu bạc.

Trên thảo nguyên, Phượng Tam vứt bỏ kế hoạch mười năm, một mình cưỡi ngựa lao vào trùng vây cứu Chương Hi Liệt khỏi binh đao ánh kiếm.

Dưới chân núi Long Cốt, Chương Hi Liệt quyết không từ bỏ hi vọng, xúc động quyết định nhập kinh giúp Phượng Tam xoay chuyển tình thế nguy cấp như cơn sóng dữ.

Nếu tình này vương vấn dài lâu, cần gì phải bên nhau sớm sớm chiều chiều…

Nhưng nếu không thể bên nhau sớm sớm chiều chiều, đời này sao kham nổi? Tình này sao kham nổi? Tâm này sao kham nổi?

Trên đường nhập kinh, đao nguy kiếm hiểm, đại họa nghiêm trọng.

Hắn, cùng lắm chỉ là muốn bảo vệ y chu toàn; còn y, cùng lắm chỉ là muốn giúp hắn hoàn thành công lao nghiệp lớn.

Thị phi thành bại, ngoảnh lại thành không.

Khi mọi chuyện đã như bèo dạt mây trôi, tuyết ran băng rã, hắn còn có thể nắm tay y, hoàn thành lời hứa tay nắm tay đi khắp hồng trần?

Khó mà quên, ấp trong núi tuyết, hẹn hò như mộng;

Khó mà quên, đêm tết hoa đăng, rạng rỡ dưới trăng.

Duyên dày duyên mỏng, tình này sâu nặng.

Có một câu, xin quân hãy nhớ:

Đại nghiệp thiên thu, muôn đời huy hoàng, nhưng sao sánh bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm đầu bạc.

Phượng Ẩn Long TàngTác giả: Tiểu TạTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngược Chương Hi Liệt còn đang ngẩn người, Phượng Tam nhẹ nhàng kéo cậu nằm xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Liệt, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta rồi.” – Chương Hi Liệt lòng dạ mơ hồ, như cảm thấy điều gì không đúng, nhưng lại có một ít an lòng, mãi sau mới chú ý đến cách xưng hô của Phượng Tam với cậu đã thay đổi. Lúc ở nhà, chị cậu cũng gọi cậu như vậy, tuy rằng không thân quen với Phượng Tam, tuy rằng thấy có hơi không hợp, nhưng… có vẻ chấp nhận được. “Cục cưng…” Phượng Tam lầm rầm một tiếng, nhẹ nhàng cắn vành tai Bảo Quyển. “Thiếu gia… Người nhẹ một chút…” Bảo Quyển bị hắn húc đến khó chịu, vặn vặn thân mình lại. Không vặn vẹo thì còn đỡ, vừa xoay lưng một cái thì thấy càng khó chịu, không khỏi oán giận: “Xương sống thắt lưng ta đau muốn chết…” Phượng Tam cười nói: “Vậy hôm nay ngươi ngủ một ngày là được.” Lại xoay người đặt hắn dưới thân, đang lúc đ*ng t*nh, chợt nghe bên ngoài cửa sổ có người gọi: “Thiếu gia…” Phượng Tam ném cái gối ra ngoài, mắng: “Cút!” “Thiếu gia…” – Người ngoài cửa sổ… Trên thảo nguyên, Phượng Tam vứt bỏ kế hoạch mười năm, một mình cưỡi ngựa lao vào trùng vây cứu Chương Hi Liệt khỏi binh đao ánh kiếm.Dưới chân núi Long Cốt, Chương Hi Liệt quyết không từ bỏ hi vọng, xúc động quyết định nhập kinh giúp Phượng Tam xoay chuyển tình thế nguy cấp như cơn sóng dữ.Nếu tình này vương vấn dài lâu, cần gì phải bên nhau sớm sớm chiều chiều…Nhưng nếu không thể bên nhau sớm sớm chiều chiều, đời này sao kham nổi? Tình này sao kham nổi? Tâm này sao kham nổi?Trên đường nhập kinh, đao nguy kiếm hiểm, đại họa nghiêm trọng.Hắn, cùng lắm chỉ là muốn bảo vệ y chu toàn; còn y, cùng lắm chỉ là muốn giúp hắn hoàn thành công lao nghiệp lớn.Thị phi thành bại, ngoảnh lại thành không.Khi mọi chuyện đã như bèo dạt mây trôi, tuyết ran băng rã, hắn còn có thể nắm tay y, hoàn thành lời hứa tay nắm tay đi khắp hồng trần?Khó mà quên, ấp trong núi tuyết, hẹn hò như mộng;Khó mà quên, đêm tết hoa đăng, rạng rỡ dưới trăng.Duyên dày duyên mỏng, tình này sâu nặng.Có một câu, xin quân hãy nhớ:Đại nghiệp thiên thu, muôn đời huy hoàng, nhưng sao sánh bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm đầu bạc.

Chương 22-1: Văn án (phần 2)