Đám người ăn mặc lòe loẹt điên cuồng nhảy múa trong âm nhạc, ánh đèn rực rỡ kèm theo mùi rượu thoang thoảng khiến đầu người ta choáng váng, trước quầy bar có một cô gái xinh đẹp uống hết ly này đến ly khác chất lỏng màu vàng, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, có lẽ chỉ có đêm tối mới che dấu được tiếng khóc trong lòng, hôm nay đã là mấy năm rồi, người ấy đã đi được mấy năm rồi, có lẽ đã lâu đến cô cũng quên mất, có lẽ cô cũng đã sớm từ bỏ tình yêu dành cho người ấy mất rồi...... Phanh...... Cửa chính của quán bar ầm ầm ngã xuống, xuyên qua màn nước mắt lờ mờ Mộc Hủy nhìn Trần Dục Trạch đứng ở phía sau người mặc quần áo đen, thản nhiên cười, gắng sức nén nước mắt trong mắt cùng men say nhàn nhạt xuống, anh cuối cùng vẫn tìm tới được, môi đỏ khẽ mở, thì thào nói...... Trần Dục Trạch phía sau bức tường người đang nhìn người nào đó trước quầy bar, váy màu đen bó sát dáng người xinh đẹp của cô, môi đỏ lúc mở lúc khép, khiến cho người đàn ông đang sốt ruột cùng tức giận kia dường…

Chương 2

Cân Đo Tình YêuTác giả: Cửu Cửu Kỳ TấtTruyện Ngôn TìnhĐám người ăn mặc lòe loẹt điên cuồng nhảy múa trong âm nhạc, ánh đèn rực rỡ kèm theo mùi rượu thoang thoảng khiến đầu người ta choáng váng, trước quầy bar có một cô gái xinh đẹp uống hết ly này đến ly khác chất lỏng màu vàng, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, có lẽ chỉ có đêm tối mới che dấu được tiếng khóc trong lòng, hôm nay đã là mấy năm rồi, người ấy đã đi được mấy năm rồi, có lẽ đã lâu đến cô cũng quên mất, có lẽ cô cũng đã sớm từ bỏ tình yêu dành cho người ấy mất rồi...... Phanh...... Cửa chính của quán bar ầm ầm ngã xuống, xuyên qua màn nước mắt lờ mờ Mộc Hủy nhìn Trần Dục Trạch đứng ở phía sau người mặc quần áo đen, thản nhiên cười, gắng sức nén nước mắt trong mắt cùng men say nhàn nhạt xuống, anh cuối cùng vẫn tìm tới được, môi đỏ khẽ mở, thì thào nói...... Trần Dục Trạch phía sau bức tường người đang nhìn người nào đó trước quầy bar, váy màu đen bó sát dáng người xinh đẹp của cô, môi đỏ lúc mở lúc khép, khiến cho người đàn ông đang sốt ruột cùng tức giận kia dường… "Tổng tài... Tổng tài..." Tiếng kêu dè dặt của trợ lý Vương đã gọi người họ Trần nào đó trở về hiện thực, người sáng suốt đều nhìn ra được tâm trạng của ông chủ hôm nay không tốt, mặt mũi đều là màu đen, nào có ai dám quấy rầy, cái khác không cần nói, bằng vào ông chủ của công ty YH time này, một ông trời con chỉ cần hơi cử động một chút thôi thì các ngành sản xuất, kinh tế của thành phố C toàn bộ đều biến động cả, ài, nhưng mà không còn cách nào, ai bảo anh là trợ lý của ông chủ làm gì, số lượng vật liệu trên tay anh nhất định phải có chữ ký của ông chủ mới mua được, chỉ cần chữ này vừa ký xuống, những vật liệu kia chẳng những liền khó có thể mua ở thành phố C, mà còn chắc chắn làm cho kinh tế của thành phố C được nâng lên một bậc thang mới."Khụ khụ" Trần Dục Trạch chợt bừng tỉnh xấu hổ giả vờ ho hai tiếng, đều tại tiểu yêu tinh kia, làm anh mất hồn mất vía nghĩ đến những chuyện trước đây cùng cô, ký một chữ lên văn kiện, bảo trợ lý Vương đi ra, bản thân lại rơi vào trong suy nghĩ......Vẫn còn nhớ năm đó lần đầu tiên gặp Mộc Hủy là tại yến hội của nhà họ Mộc, khi đó cô mặc một bộ váy màu trắng, hệt như người phục vụ vậy, thân thể nho nhỏ đỡ lấy cái khay có ly rượu bên trên rất thăng bằng, qua lại như con thoi trong đám người, đưa rượu đủ loại màu sắc cho bọn họ, có lẽ là do những người xung quanh vội vã đi nịnh bợ, cũng có lẽ là do có vài người phụ nữ ghen ghét, tóm lại, trùng hợp chính là, Mộc Hủy ngã vào người Trần Dục Trạch, có lẽ một màn này cả đời Trần Dục Trạch cũng sẽ không bao giờ quên, khi đó, có lẽ bởi vì phản ứng theo bản năng, Trần Dục Trạch một tay ôm eo thon của cô gái ấy, một tay nâng cái ót Mộc Hủy lên, áp cô vào lồng ngực của mình, dùng một loại tư thế bảo vệ, thu Mộc Hủy vào phía dưới cánh chim của mình, một lúc sau, Mộc Hủy chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen cùng đôi mắt sáng của Trần Dục Trạch chạm phải nhau, lúng túng tràn đầy đôi mắt Mộc Hủy, nhấp nháy nhấp nháy, một tiếng xin lỗi, mềm mại, êm dịu, giống như con mèo nhỏ kêu trong lòng Trần Dục Trạch, mà rượu đủ mọi màu sắc kia cứ như thế ngấm dần ở giữa bọn họ, thân thể mềm mại cứ như thế mà bước vào trái tim Trần Dục Trạch, khi đó Trần Dục Trạch đã biết mình hết rồi, mình cứ như vậy mà thua bởi cô gái nhỏ này mất rồi.Trần Dục Trạch một khi đã ra quyết định sẽ không bao giờ trở về vạch xuất phát, anh như một con báo đen mai phục bên cạnh Mộc Hủy, lúc nào cũng chú ý tới mọi việc của Mộc thị, trong lúc chưa kịp ý thức được thì đã nắm giữ xí nghiệp Mộc thị trong tay rồi, anh phái người theo dõi tất cả những người trong nhà họ Mộc, nên biết rõ thời gian biểu cũng như tình huống tài chính của bọn họ, đương nhiên cũng biết thì ra Mộc Hủy không phải cô chủ nhà họ Mộc, thì ra Mộc Hủy ở nhà họ Mộc chịu đựng đủ loại ức h**p, thì ra giữa Mộc Hủy và người anh Mộc Cẩn không cùng huyết thống duy nhất chiều chuộng cô trong nhà họ Mộc kia ngầm nảy sinh tình cảm.Vì vậy Trần Dục Trạch phát điên, một khi xuất kích, liền làm cho con mồi không còn đường thoát, trong vòng một đêm chuyện giữa Mộc Hủy và Mộc Cẩn trở nên xôn xao, cùng lúc đó Trần Dục Trạch bán hết số cổ phiểu của xí nghiệp Mộc thị trong tay mình, khiến cho cổ phiếu của xí nghiệp Mộc thị rớt giá trầm trọng, cứ như vậy, vợ chồng Mộc thị thẹn quá hoá giận đưa con trai mình ra nước ngoài, nhằm tự bảo vệ mình, đã đuổi Mộc Hủy ra khỏi nhà, mặc cho cô tự sinh tự diệt, ngày tiếp theo, Trần Dục Trạch tìm được Mộc Hủy đã sức cùng lực kiệt tại một ngôi nhà trong con hẻm nhỏ, nói với cô tất cả chân tướng cùng với tấm lòng của mình, anh chính là muốn để Mộc Hủy biết rõ, mọi thứ của cô đều là của anh, nhà họ Mộc không thể cho cô thứ gì, Mộc Cẩn bỏ đi đã chứng minh cho tất cả, mà Mộc Hủy sau khi khóc lớn một hồi cũng đồng ý đi theo Trần Dục Trạch về nhà, còn cùng Trần Dục Trạch lên giường, có lẽ, đây cũng là biện pháp tốt nhất để Mộc Hủy cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu, đương nhiên, điều làm cho Trần Dục Trạch kinh ngạc mừng rỡ chính là, Mộc Hủy bé nhỏ của anh đã cho anh lần đầu tiên của cô.Sau khi trời sáng, Trần Dục Trạch ôm Mộc Hủy mới tỉnh ngủ, v**t v* một vài dấu vết mập mờ, khẽ l**m lỗ tai Mộc Hủy, gọi điện, nói với trợ lý Vương nhân cơ hội đem một số cổ phần công ty YH Time của mình rót vào xí nghiệp Mộc thị, khiến xí nghiệp Mộc thị hoàn toàn trở thành công ty con của mình, cũng đem số cổ phần của Mộc thị này chuyển giao cho Mộc Hủy, nói cách khác, hoạt động của xí nghiệp Mộc thị, người ra quyết định là Trần Dục Trạch, còn lợi nhuận thu được đều chuyển cho bạn nhỏ Mộc Hủy ở phía sau.

"Tổng tài... Tổng tài..." Tiếng kêu dè dặt của trợ lý Vương đã gọi người họ Trần nào đó trở về hiện thực, người sáng suốt đều nhìn ra được tâm trạng của ông chủ hôm nay không tốt, mặt mũi đều là màu đen, nào có ai dám quấy rầy, cái khác không cần nói, bằng vào ông chủ của công ty YH time này, một ông trời con chỉ cần hơi cử động một chút thôi thì các ngành sản xuất, kinh tế của thành phố C toàn bộ đều biến động cả, ài, nhưng mà không còn cách nào, ai bảo anh là trợ lý của ông chủ làm gì, số lượng vật liệu trên tay anh nhất định phải có chữ ký của ông chủ mới mua được, chỉ cần chữ này vừa ký xuống, những vật liệu kia chẳng những liền khó có thể mua ở thành phố C, mà còn chắc chắn làm cho kinh tế của thành phố C được nâng lên một bậc thang mới.

"Khụ khụ" Trần Dục Trạch chợt bừng tỉnh xấu hổ giả vờ ho hai tiếng, đều tại tiểu yêu tinh kia, làm anh mất hồn mất vía nghĩ đến những chuyện trước đây cùng cô, ký một chữ lên văn kiện, bảo trợ lý Vương đi ra, bản thân lại rơi vào trong suy nghĩ......

Vẫn còn nhớ năm đó lần đầu tiên gặp Mộc Hủy là tại yến hội của nhà họ Mộc, khi đó cô mặc một bộ váy màu trắng, hệt như người phục vụ vậy, thân thể nho nhỏ đỡ lấy cái khay có ly rượu bên trên rất thăng bằng, qua lại như con thoi trong đám người, đưa rượu đủ loại màu sắc cho bọn họ, có lẽ là do những người xung quanh vội vã đi nịnh bợ, cũng có lẽ là do có vài người phụ nữ ghen ghét, tóm lại, trùng hợp chính là, Mộc Hủy ngã vào người Trần Dục Trạch, có lẽ một màn này cả đời Trần Dục Trạch cũng sẽ không bao giờ quên, khi đó, có lẽ bởi vì phản ứng theo bản năng, Trần Dục Trạch một tay ôm eo thon của cô gái ấy, một tay nâng cái ót Mộc Hủy lên, áp cô vào lồng ngực của mình, dùng một loại tư thế bảo vệ, thu Mộc Hủy vào phía dưới cánh chim của mình, một lúc sau, Mộc Hủy chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen cùng đôi mắt sáng của Trần Dục Trạch chạm phải nhau, lúng túng tràn đầy đôi mắt Mộc Hủy, nhấp nháy nhấp nháy, một tiếng xin lỗi, mềm mại, êm dịu, giống như con mèo nhỏ kêu trong lòng Trần Dục Trạch, mà rượu đủ mọi màu sắc kia cứ như thế ngấm dần ở giữa bọn họ, thân thể mềm mại cứ như thế mà bước vào trái tim Trần Dục Trạch, khi đó Trần Dục Trạch đã biết mình hết rồi, mình cứ như vậy mà thua bởi cô gái nhỏ này mất rồi.

Trần Dục Trạch một khi đã ra quyết định sẽ không bao giờ trở về vạch xuất phát, anh như một con báo đen mai phục bên cạnh Mộc Hủy, lúc nào cũng chú ý tới mọi việc của Mộc thị, trong lúc chưa kịp ý thức được thì đã nắm giữ xí nghiệp Mộc thị trong tay rồi, anh phái người theo dõi tất cả những người trong nhà họ Mộc, nên biết rõ thời gian biểu cũng như tình huống tài chính của bọn họ, đương nhiên cũng biết thì ra Mộc Hủy không phải cô chủ nhà họ Mộc, thì ra Mộc Hủy ở nhà họ Mộc chịu đựng đủ loại ức h**p, thì ra giữa Mộc Hủy và người anh Mộc Cẩn không cùng huyết thống duy nhất chiều chuộng cô trong nhà họ Mộc kia ngầm nảy sinh tình cảm.

Vì vậy Trần Dục Trạch phát điên, một khi xuất kích, liền làm cho con mồi không còn đường thoát, trong vòng một đêm chuyện giữa Mộc Hủy và Mộc Cẩn trở nên xôn xao, cùng lúc đó Trần Dục Trạch bán hết số cổ phiểu của xí nghiệp Mộc thị trong tay mình, khiến cho cổ phiếu của xí nghiệp Mộc thị rớt giá trầm trọng, cứ như vậy, vợ chồng Mộc thị thẹn quá hoá giận đưa con trai mình ra nước ngoài, nhằm tự bảo vệ mình, đã đuổi Mộc Hủy ra khỏi nhà, mặc cho cô tự sinh tự diệt, ngày tiếp theo, Trần Dục Trạch tìm được Mộc Hủy đã sức cùng lực kiệt tại một ngôi nhà trong con hẻm nhỏ, nói với cô tất cả chân tướng cùng với tấm lòng của mình, anh chính là muốn để Mộc Hủy biết rõ, mọi thứ của cô đều là của anh, nhà họ Mộc không thể cho cô thứ gì, Mộc Cẩn bỏ đi đã chứng minh cho tất cả, mà Mộc Hủy sau khi khóc lớn một hồi cũng đồng ý đi theo Trần Dục Trạch về nhà, còn cùng Trần Dục Trạch lên giường, có lẽ, đây cũng là biện pháp tốt nhất để Mộc Hủy cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu, đương nhiên, điều làm cho Trần Dục Trạch kinh ngạc mừng rỡ chính là, Mộc Hủy bé nhỏ của anh đã cho anh lần đầu tiên của cô.

Sau khi trời sáng, Trần Dục Trạch ôm Mộc Hủy mới tỉnh ngủ, v**t v* một vài dấu vết mập mờ, khẽ l**m lỗ tai Mộc Hủy, gọi điện, nói với trợ lý Vương nhân cơ hội đem một số cổ phần công ty YH Time của mình rót vào xí nghiệp Mộc thị, khiến xí nghiệp Mộc thị hoàn toàn trở thành công ty con của mình, cũng đem số cổ phần của Mộc thị này chuyển giao cho Mộc Hủy, nói cách khác, hoạt động của xí nghiệp Mộc thị, người ra quyết định là Trần Dục Trạch, còn lợi nhuận thu được đều chuyển cho bạn nhỏ Mộc Hủy ở phía sau.

Cân Đo Tình YêuTác giả: Cửu Cửu Kỳ TấtTruyện Ngôn TìnhĐám người ăn mặc lòe loẹt điên cuồng nhảy múa trong âm nhạc, ánh đèn rực rỡ kèm theo mùi rượu thoang thoảng khiến đầu người ta choáng váng, trước quầy bar có một cô gái xinh đẹp uống hết ly này đến ly khác chất lỏng màu vàng, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, có lẽ chỉ có đêm tối mới che dấu được tiếng khóc trong lòng, hôm nay đã là mấy năm rồi, người ấy đã đi được mấy năm rồi, có lẽ đã lâu đến cô cũng quên mất, có lẽ cô cũng đã sớm từ bỏ tình yêu dành cho người ấy mất rồi...... Phanh...... Cửa chính của quán bar ầm ầm ngã xuống, xuyên qua màn nước mắt lờ mờ Mộc Hủy nhìn Trần Dục Trạch đứng ở phía sau người mặc quần áo đen, thản nhiên cười, gắng sức nén nước mắt trong mắt cùng men say nhàn nhạt xuống, anh cuối cùng vẫn tìm tới được, môi đỏ khẽ mở, thì thào nói...... Trần Dục Trạch phía sau bức tường người đang nhìn người nào đó trước quầy bar, váy màu đen bó sát dáng người xinh đẹp của cô, môi đỏ lúc mở lúc khép, khiến cho người đàn ông đang sốt ruột cùng tức giận kia dường… "Tổng tài... Tổng tài..." Tiếng kêu dè dặt của trợ lý Vương đã gọi người họ Trần nào đó trở về hiện thực, người sáng suốt đều nhìn ra được tâm trạng của ông chủ hôm nay không tốt, mặt mũi đều là màu đen, nào có ai dám quấy rầy, cái khác không cần nói, bằng vào ông chủ của công ty YH time này, một ông trời con chỉ cần hơi cử động một chút thôi thì các ngành sản xuất, kinh tế của thành phố C toàn bộ đều biến động cả, ài, nhưng mà không còn cách nào, ai bảo anh là trợ lý của ông chủ làm gì, số lượng vật liệu trên tay anh nhất định phải có chữ ký của ông chủ mới mua được, chỉ cần chữ này vừa ký xuống, những vật liệu kia chẳng những liền khó có thể mua ở thành phố C, mà còn chắc chắn làm cho kinh tế của thành phố C được nâng lên một bậc thang mới."Khụ khụ" Trần Dục Trạch chợt bừng tỉnh xấu hổ giả vờ ho hai tiếng, đều tại tiểu yêu tinh kia, làm anh mất hồn mất vía nghĩ đến những chuyện trước đây cùng cô, ký một chữ lên văn kiện, bảo trợ lý Vương đi ra, bản thân lại rơi vào trong suy nghĩ......Vẫn còn nhớ năm đó lần đầu tiên gặp Mộc Hủy là tại yến hội của nhà họ Mộc, khi đó cô mặc một bộ váy màu trắng, hệt như người phục vụ vậy, thân thể nho nhỏ đỡ lấy cái khay có ly rượu bên trên rất thăng bằng, qua lại như con thoi trong đám người, đưa rượu đủ loại màu sắc cho bọn họ, có lẽ là do những người xung quanh vội vã đi nịnh bợ, cũng có lẽ là do có vài người phụ nữ ghen ghét, tóm lại, trùng hợp chính là, Mộc Hủy ngã vào người Trần Dục Trạch, có lẽ một màn này cả đời Trần Dục Trạch cũng sẽ không bao giờ quên, khi đó, có lẽ bởi vì phản ứng theo bản năng, Trần Dục Trạch một tay ôm eo thon của cô gái ấy, một tay nâng cái ót Mộc Hủy lên, áp cô vào lồng ngực của mình, dùng một loại tư thế bảo vệ, thu Mộc Hủy vào phía dưới cánh chim của mình, một lúc sau, Mộc Hủy chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen cùng đôi mắt sáng của Trần Dục Trạch chạm phải nhau, lúng túng tràn đầy đôi mắt Mộc Hủy, nhấp nháy nhấp nháy, một tiếng xin lỗi, mềm mại, êm dịu, giống như con mèo nhỏ kêu trong lòng Trần Dục Trạch, mà rượu đủ mọi màu sắc kia cứ như thế ngấm dần ở giữa bọn họ, thân thể mềm mại cứ như thế mà bước vào trái tim Trần Dục Trạch, khi đó Trần Dục Trạch đã biết mình hết rồi, mình cứ như vậy mà thua bởi cô gái nhỏ này mất rồi.Trần Dục Trạch một khi đã ra quyết định sẽ không bao giờ trở về vạch xuất phát, anh như một con báo đen mai phục bên cạnh Mộc Hủy, lúc nào cũng chú ý tới mọi việc của Mộc thị, trong lúc chưa kịp ý thức được thì đã nắm giữ xí nghiệp Mộc thị trong tay rồi, anh phái người theo dõi tất cả những người trong nhà họ Mộc, nên biết rõ thời gian biểu cũng như tình huống tài chính của bọn họ, đương nhiên cũng biết thì ra Mộc Hủy không phải cô chủ nhà họ Mộc, thì ra Mộc Hủy ở nhà họ Mộc chịu đựng đủ loại ức h**p, thì ra giữa Mộc Hủy và người anh Mộc Cẩn không cùng huyết thống duy nhất chiều chuộng cô trong nhà họ Mộc kia ngầm nảy sinh tình cảm.Vì vậy Trần Dục Trạch phát điên, một khi xuất kích, liền làm cho con mồi không còn đường thoát, trong vòng một đêm chuyện giữa Mộc Hủy và Mộc Cẩn trở nên xôn xao, cùng lúc đó Trần Dục Trạch bán hết số cổ phiểu của xí nghiệp Mộc thị trong tay mình, khiến cho cổ phiếu của xí nghiệp Mộc thị rớt giá trầm trọng, cứ như vậy, vợ chồng Mộc thị thẹn quá hoá giận đưa con trai mình ra nước ngoài, nhằm tự bảo vệ mình, đã đuổi Mộc Hủy ra khỏi nhà, mặc cho cô tự sinh tự diệt, ngày tiếp theo, Trần Dục Trạch tìm được Mộc Hủy đã sức cùng lực kiệt tại một ngôi nhà trong con hẻm nhỏ, nói với cô tất cả chân tướng cùng với tấm lòng của mình, anh chính là muốn để Mộc Hủy biết rõ, mọi thứ của cô đều là của anh, nhà họ Mộc không thể cho cô thứ gì, Mộc Cẩn bỏ đi đã chứng minh cho tất cả, mà Mộc Hủy sau khi khóc lớn một hồi cũng đồng ý đi theo Trần Dục Trạch về nhà, còn cùng Trần Dục Trạch lên giường, có lẽ, đây cũng là biện pháp tốt nhất để Mộc Hủy cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu, đương nhiên, điều làm cho Trần Dục Trạch kinh ngạc mừng rỡ chính là, Mộc Hủy bé nhỏ của anh đã cho anh lần đầu tiên của cô.Sau khi trời sáng, Trần Dục Trạch ôm Mộc Hủy mới tỉnh ngủ, v**t v* một vài dấu vết mập mờ, khẽ l**m lỗ tai Mộc Hủy, gọi điện, nói với trợ lý Vương nhân cơ hội đem một số cổ phần công ty YH Time của mình rót vào xí nghiệp Mộc thị, khiến xí nghiệp Mộc thị hoàn toàn trở thành công ty con của mình, cũng đem số cổ phần của Mộc thị này chuyển giao cho Mộc Hủy, nói cách khác, hoạt động của xí nghiệp Mộc thị, người ra quyết định là Trần Dục Trạch, còn lợi nhuận thu được đều chuyển cho bạn nhỏ Mộc Hủy ở phía sau.

Chương 2