Đám người ăn mặc lòe loẹt điên cuồng nhảy múa trong âm nhạc, ánh đèn rực rỡ kèm theo mùi rượu thoang thoảng khiến đầu người ta choáng váng, trước quầy bar có một cô gái xinh đẹp uống hết ly này đến ly khác chất lỏng màu vàng, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, có lẽ chỉ có đêm tối mới che dấu được tiếng khóc trong lòng, hôm nay đã là mấy năm rồi, người ấy đã đi được mấy năm rồi, có lẽ đã lâu đến cô cũng quên mất, có lẽ cô cũng đã sớm từ bỏ tình yêu dành cho người ấy mất rồi...... Phanh...... Cửa chính của quán bar ầm ầm ngã xuống, xuyên qua màn nước mắt lờ mờ Mộc Hủy nhìn Trần Dục Trạch đứng ở phía sau người mặc quần áo đen, thản nhiên cười, gắng sức nén nước mắt trong mắt cùng men say nhàn nhạt xuống, anh cuối cùng vẫn tìm tới được, môi đỏ khẽ mở, thì thào nói...... Trần Dục Trạch phía sau bức tường người đang nhìn người nào đó trước quầy bar, váy màu đen bó sát dáng người xinh đẹp của cô, môi đỏ lúc mở lúc khép, khiến cho người đàn ông đang sốt ruột cùng tức giận kia dường…
Chương 8: Sổ hộ khẩu
Cân Đo Tình YêuTác giả: Cửu Cửu Kỳ TấtTruyện Ngôn TìnhĐám người ăn mặc lòe loẹt điên cuồng nhảy múa trong âm nhạc, ánh đèn rực rỡ kèm theo mùi rượu thoang thoảng khiến đầu người ta choáng váng, trước quầy bar có một cô gái xinh đẹp uống hết ly này đến ly khác chất lỏng màu vàng, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, có lẽ chỉ có đêm tối mới che dấu được tiếng khóc trong lòng, hôm nay đã là mấy năm rồi, người ấy đã đi được mấy năm rồi, có lẽ đã lâu đến cô cũng quên mất, có lẽ cô cũng đã sớm từ bỏ tình yêu dành cho người ấy mất rồi...... Phanh...... Cửa chính của quán bar ầm ầm ngã xuống, xuyên qua màn nước mắt lờ mờ Mộc Hủy nhìn Trần Dục Trạch đứng ở phía sau người mặc quần áo đen, thản nhiên cười, gắng sức nén nước mắt trong mắt cùng men say nhàn nhạt xuống, anh cuối cùng vẫn tìm tới được, môi đỏ khẽ mở, thì thào nói...... Trần Dục Trạch phía sau bức tường người đang nhìn người nào đó trước quầy bar, váy màu đen bó sát dáng người xinh đẹp của cô, môi đỏ lúc mở lúc khép, khiến cho người đàn ông đang sốt ruột cùng tức giận kia dường… Mặt trời mọc, gió biển mằn mặn thổi vào căn phòng lộn xộn, chiếu lên khuôn mặt hài hoà của Trần Dục Trạch, ánh nắng chói mắt khiến Trần Dục Trạch không thể không tỉnh giấc, ôm cô gái tr*n tr** trong lòng, tay cuốn tóc thật dài của cô gái thành từng vòng từng vòng, nhìn mọi thứ hỗn loạn xung quanh, đột nhiên thỏa mãn nở nụ cười.Cúi người hôn bờ môi hơi sưng kia, nhìn cô gái nhỏ trong lòng bởi vì hít thở không thông mà r*n r*, Trần Dục Trạch thỏa mãn, từ bờ môi kia một đường hôn qua cằm, cổ, vai, xương quai xanh, m*t khối mềm mại xinh đẹp kia, lại đi xuống phía dưới một đường l**m qua rốn, l**m qua mảnh rừng rậm rạp, cuối cùng đến gần khe núi kia, dùng sức vừa m*t, vừa l**m.Người dù có buồn ngủ đến đâu cũng sẽ bị khiêu khích như vậy làm tỉnh, Mộc Hủy cũng không nhịn được nữa, líu ríu một tiếng, không nén được mà chửi ầm lên: "Trần Dục Trạch, anh TMD muốn cũng nhanh lên một chút, đừng tra tấn em nữa!" Trần Dục Trạch cười cầm thương ra trận, em cứ nói th* t*c đi, em cứ nói th* t*c nữa đi, cho nên, vài giây sau liền biến thành "Trần Dục Trạch, cầu xin anh, em sai rồi, sai rồi, Trần Dục Trạch, cho em, huhu ~~~~(>_
Mặt trời mọc, gió biển mằn mặn thổi vào căn phòng lộn xộn, chiếu lên khuôn mặt hài hoà của Trần Dục Trạch, ánh nắng chói mắt khiến Trần Dục Trạch không thể không tỉnh giấc, ôm cô gái tr*n tr** trong lòng, tay cuốn tóc thật dài của cô gái thành từng vòng từng vòng, nhìn mọi thứ hỗn loạn xung quanh, đột nhiên thỏa mãn nở nụ cười.
Cúi người hôn bờ môi hơi sưng kia, nhìn cô gái nhỏ trong lòng bởi vì hít thở không thông mà r*n r*, Trần Dục Trạch thỏa mãn, từ bờ môi kia một đường hôn qua cằm, cổ, vai, xương quai xanh, m*t khối mềm mại xinh đẹp kia, lại đi xuống phía dưới một đường l**m qua rốn, l**m qua mảnh rừng rậm rạp, cuối cùng đến gần khe núi kia, dùng sức vừa m*t, vừa l**m.
Người dù có buồn ngủ đến đâu cũng sẽ bị khiêu khích như vậy làm tỉnh, Mộc Hủy cũng không nhịn được nữa, líu ríu một tiếng, không nén được mà chửi ầm lên: "Trần Dục Trạch, anh TMD muốn cũng nhanh lên một chút, đừng tra tấn em nữa!" Trần Dục Trạch cười cầm thương ra trận, em cứ nói th* t*c đi, em cứ nói th* t*c nữa đi, cho nên, vài giây sau liền biến thành "Trần Dục Trạch, cầu xin anh, em sai rồi, sai rồi, Trần Dục Trạch, cho em, huhu ~~~~(>_
Cân Đo Tình YêuTác giả: Cửu Cửu Kỳ TấtTruyện Ngôn TìnhĐám người ăn mặc lòe loẹt điên cuồng nhảy múa trong âm nhạc, ánh đèn rực rỡ kèm theo mùi rượu thoang thoảng khiến đầu người ta choáng váng, trước quầy bar có một cô gái xinh đẹp uống hết ly này đến ly khác chất lỏng màu vàng, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, có lẽ chỉ có đêm tối mới che dấu được tiếng khóc trong lòng, hôm nay đã là mấy năm rồi, người ấy đã đi được mấy năm rồi, có lẽ đã lâu đến cô cũng quên mất, có lẽ cô cũng đã sớm từ bỏ tình yêu dành cho người ấy mất rồi...... Phanh...... Cửa chính của quán bar ầm ầm ngã xuống, xuyên qua màn nước mắt lờ mờ Mộc Hủy nhìn Trần Dục Trạch đứng ở phía sau người mặc quần áo đen, thản nhiên cười, gắng sức nén nước mắt trong mắt cùng men say nhàn nhạt xuống, anh cuối cùng vẫn tìm tới được, môi đỏ khẽ mở, thì thào nói...... Trần Dục Trạch phía sau bức tường người đang nhìn người nào đó trước quầy bar, váy màu đen bó sát dáng người xinh đẹp của cô, môi đỏ lúc mở lúc khép, khiến cho người đàn ông đang sốt ruột cùng tức giận kia dường… Mặt trời mọc, gió biển mằn mặn thổi vào căn phòng lộn xộn, chiếu lên khuôn mặt hài hoà của Trần Dục Trạch, ánh nắng chói mắt khiến Trần Dục Trạch không thể không tỉnh giấc, ôm cô gái tr*n tr** trong lòng, tay cuốn tóc thật dài của cô gái thành từng vòng từng vòng, nhìn mọi thứ hỗn loạn xung quanh, đột nhiên thỏa mãn nở nụ cười.Cúi người hôn bờ môi hơi sưng kia, nhìn cô gái nhỏ trong lòng bởi vì hít thở không thông mà r*n r*, Trần Dục Trạch thỏa mãn, từ bờ môi kia một đường hôn qua cằm, cổ, vai, xương quai xanh, m*t khối mềm mại xinh đẹp kia, lại đi xuống phía dưới một đường l**m qua rốn, l**m qua mảnh rừng rậm rạp, cuối cùng đến gần khe núi kia, dùng sức vừa m*t, vừa l**m.Người dù có buồn ngủ đến đâu cũng sẽ bị khiêu khích như vậy làm tỉnh, Mộc Hủy cũng không nhịn được nữa, líu ríu một tiếng, không nén được mà chửi ầm lên: "Trần Dục Trạch, anh TMD muốn cũng nhanh lên một chút, đừng tra tấn em nữa!" Trần Dục Trạch cười cầm thương ra trận, em cứ nói th* t*c đi, em cứ nói th* t*c nữa đi, cho nên, vài giây sau liền biến thành "Trần Dục Trạch, cầu xin anh, em sai rồi, sai rồi, Trần Dục Trạch, cho em, huhu ~~~~(>_