Tác giả:

* Tại một ngôi nhà 2 tầng * Một cô bé đang ngồi trong căn phòng nhỏ của mình đọc sách . MẶc một cái quần bó tới đầu gối màu đỏ và một hiếc áo sơ mi cọc tay cùng màu, tóc cột cao. Cô đang đọc cuốn sách  Lịch Sử Trung Quố Thời Cổ Đại và cuốn  Việt Nam Thời Cổ Đại  hai uốn sách để so le trước mặt bàn . Bỗng một luồng sáng màu tím xuất hiện và cuốn ô bé vào bên trong nó . - Phịch - Cô bé ngã xuống một khu rừng . Trước mắt cô bây giờ là một cây cổ thụ lớn và phía bên trái cây cổ thụ ấy là một cái giếng. Thế rồi bóng tối bao trùm và cô bé ngất đi .  - Chú bé này là ai vậy ?  - Trông bộ đồ của cậu ta kì quá !  Trong cơn miên man cô bé nghe thấy những lời bàn tán và rồi bừng tỉnh giấc .Mở mắt ra cô giật mình . Những người mặc những bồ đồ kì quái đang đứng xung quanh ô và bàn tán . họ nhìn cô như sinh vật lạ vậy . cô nghĩ :  - Họ mặc đồ gì mà lạ vậy nhỉ ? Như thể trong phim kiếm hiệp vậy .  Sau đó cô tự véo mình một cái thật đau .  - Đau quá !! Vậy là thật rồi - thế là cô rưng rưng nước…

Chương 3: Bạn mới

Trở Về Quá Khứ, Để ........Tác giả: Dục Tiểu ÂnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không * Tại một ngôi nhà 2 tầng * Một cô bé đang ngồi trong căn phòng nhỏ của mình đọc sách . MẶc một cái quần bó tới đầu gối màu đỏ và một hiếc áo sơ mi cọc tay cùng màu, tóc cột cao. Cô đang đọc cuốn sách  Lịch Sử Trung Quố Thời Cổ Đại và cuốn  Việt Nam Thời Cổ Đại  hai uốn sách để so le trước mặt bàn . Bỗng một luồng sáng màu tím xuất hiện và cuốn ô bé vào bên trong nó . - Phịch - Cô bé ngã xuống một khu rừng . Trước mắt cô bây giờ là một cây cổ thụ lớn và phía bên trái cây cổ thụ ấy là một cái giếng. Thế rồi bóng tối bao trùm và cô bé ngất đi .  - Chú bé này là ai vậy ?  - Trông bộ đồ của cậu ta kì quá !  Trong cơn miên man cô bé nghe thấy những lời bàn tán và rồi bừng tỉnh giấc .Mở mắt ra cô giật mình . Những người mặc những bồ đồ kì quái đang đứng xung quanh ô và bàn tán . họ nhìn cô như sinh vật lạ vậy . cô nghĩ :  - Họ mặc đồ gì mà lạ vậy nhỉ ? Như thể trong phim kiếm hiệp vậy .  Sau đó cô tự véo mình một cái thật đau .  - Đau quá !! Vậy là thật rồi - thế là cô rưng rưng nước… Tiểu Thất dẫn Tiểu Ân ở trong 1 căn nhà nhỏ, đơn sơ. Hằng ngày cứ đến trưa là Tiểu Thất lại đến và đưa đồ ăn cho cô, dạy cô chữ Hán đôi khi có cả chữ nôm. Dần dần và đân dần 2 người thân với nhau hơn hơn rất nhiều.* Rồi 1 ngày *- Tiểu Ân, Tiểu Ân - Tiểu Thất chạy hộc vào căn nhà nhỏ nơi Tiểu Ân ở.- - Có chuyện gì vậy ca? - Tiểu Ân- Tin vui cho đệ đây! - Tiểu Thất vui mừng nóiCó têể giải thích rằng Tiểu Thất gọi Tiểu Ân là " đệ" vì. Mái tóc của cô, khuôn mặt mà giả trai kha khá là tuấn tú, còn ái bộ đồ kì dị lần đầu. Nữ nhi chả bao giờ mặc vậy cả ( so với thời đó là vậy). Còn Tiểu Ân thì nghĩ rằng khi nào đó, một lúc nào đó nhất định sẽ nói cho Tiểu Thất biết.- Tin vui gì vậy ca? - Tiểu Ân hỏi. Giọng hớn hở- Ta đã xin được cho đệ về ở với ta rồi! - Tiểu Thất- Vậy á! Thôi đệ ở đây cũng được rồi - Tiểu Ân có chút e ngại- Không sao đâu ta ở đây xung quanh chỉ có mình người hầu thôi, cha và mẫu thân ta ở chỗ khác - Thiểu Thất như đọc được suy nghĩ của Tiểu Ân nói.- Hả?? Người hầu á!!!!- Tiểu Ân ngạc nhiên- Chuyện là thế này.....!@#$%^&*()&%#^$%#^% - Tiểu thất biết rằng mình sẽ không thể dấu được Tiểu Ân nên bèn kể hết mọi chuyện.- Ồ! Thì ra là vậy!!! - Tiểu Ân sau khi nghe xong mới ngỡ ra chuyện. Tiểu Thất thuộc dạng công tử, thiếu gia chứ cũng chả phải dạng vừa a ~~~- Nào ta đi thôi! - Tiểu Thất sốt sắng lòng bồn chồn *dục Tiểu Ân *- Để đệ dọn đồ đã-?Không cần đồ sẽ có người đến để dọn đệ đi với ta - Tuy rằng Tiểu Thất và Tiểu Ân có thân thiết nưng mà hiện tại ách sống của Tiểu Ân nhà mình sống như thể ẩn danh vậy í.- Đi đâu ạ - Tiểu Ân ngơ ngác hỏi- Đi đâu lát nữa đệ sẽ biết - nói rồi Tiểu Thất kéo tay Tiểu Ân đi.End Chap...Chú thích cái đoạn tự nhiên * đó nè.... cái đoạn sao đó đánh dấu cho cái tên viết truyện mới của tác giả đấy ạ! Lúc đầu em cũng chả nghĩ đến cái tên Dục Tiểu Ân này đâu. cơ mà xong rồi lúc viết đến cái đoạn trên đó tự dưng thấy cái tên nó hay hay vần vần thế là em lấy. và lúc đó đánh dấu sự khởi đầu cho cái tên mới. chấm hết.

Tiểu Thất dẫn Tiểu Ân ở trong 1 căn nhà nhỏ, đơn sơ. Hằng ngày cứ đến trưa là Tiểu Thất lại đến và đưa đồ ăn cho cô, dạy cô chữ Hán đôi khi có cả chữ nôm. Dần dần và đân dần 2 người thân với nhau hơn hơn rất nhiều.

* Rồi 1 ngày *

- Tiểu Ân, Tiểu Ân - Tiểu Thất chạy hộc vào căn nhà nhỏ nơi Tiểu Ân ở.

- - Có chuyện gì vậy ca? - Tiểu Ân

- Tin vui cho đệ đây! - Tiểu Thất vui mừng nói

Có têể giải thích rằng Tiểu Thất gọi Tiểu Ân là " đệ" vì. Mái tóc của cô, khuôn mặt mà giả trai kha khá là tuấn tú, còn ái bộ đồ kì dị lần đầu. Nữ nhi chả bao giờ mặc vậy cả ( so với thời đó là vậy). Còn Tiểu Ân thì nghĩ rằng khi nào đó, một lúc nào đó nhất định sẽ nói cho Tiểu Thất biết.

- Tin vui gì vậy ca? - Tiểu Ân hỏi. Giọng hớn hở

- Ta đã xin được cho đệ về ở với ta rồi! - Tiểu Thất

- Vậy á! Thôi đệ ở đây cũng được rồi - Tiểu Ân có chút e ngại

- Không sao đâu ta ở đây xung quanh chỉ có mình người hầu thôi, cha và mẫu thân ta ở chỗ khác - Thiểu Thất như đọc được suy nghĩ của Tiểu Ân nói.

- Hả?? Người hầu á!!!!- Tiểu Ân ngạc nhiên

- Chuyện là thế này.....!@#$%^&*()&%#^$%#^% - Tiểu thất biết rằng mình sẽ không thể dấu được Tiểu Ân nên bèn kể hết mọi chuyện.

- Ồ! Thì ra là vậy!!! - Tiểu Ân sau khi nghe xong mới ngỡ ra chuyện. Tiểu Thất thuộc dạng công tử, thiếu gia chứ cũng chả phải dạng vừa a ~~~

- Nào ta đi thôi! - Tiểu Thất sốt sắng lòng bồn chồn *dục Tiểu Ân *

- Để đệ dọn đồ đã

-?Không cần đồ sẽ có người đến để dọn đệ đi với ta - Tuy rằng Tiểu Thất và Tiểu Ân có thân thiết nưng mà hiện tại ách sống của Tiểu Ân nhà mình sống như thể ẩn danh vậy í.

- Đi đâu ạ - Tiểu Ân ngơ ngác hỏi

- Đi đâu lát nữa đệ sẽ biết - nói rồi Tiểu Thất kéo tay Tiểu Ân đi.

End Chap...

Chú thích cái đoạn tự nhiên * đó nè.... cái đoạn sao đó đánh dấu cho cái tên viết truyện mới của tác giả đấy ạ! Lúc đầu em cũng chả nghĩ đến cái tên Dục Tiểu Ân này đâu. cơ mà xong rồi lúc viết đến cái đoạn trên đó tự dưng thấy cái tên nó hay hay vần vần thế là em lấy. và lúc đó đánh dấu sự khởi đầu cho cái tên mới. chấm hết.

Trở Về Quá Khứ, Để ........Tác giả: Dục Tiểu ÂnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không * Tại một ngôi nhà 2 tầng * Một cô bé đang ngồi trong căn phòng nhỏ của mình đọc sách . MẶc một cái quần bó tới đầu gối màu đỏ và một hiếc áo sơ mi cọc tay cùng màu, tóc cột cao. Cô đang đọc cuốn sách  Lịch Sử Trung Quố Thời Cổ Đại và cuốn  Việt Nam Thời Cổ Đại  hai uốn sách để so le trước mặt bàn . Bỗng một luồng sáng màu tím xuất hiện và cuốn ô bé vào bên trong nó . - Phịch - Cô bé ngã xuống một khu rừng . Trước mắt cô bây giờ là một cây cổ thụ lớn và phía bên trái cây cổ thụ ấy là một cái giếng. Thế rồi bóng tối bao trùm và cô bé ngất đi .  - Chú bé này là ai vậy ?  - Trông bộ đồ của cậu ta kì quá !  Trong cơn miên man cô bé nghe thấy những lời bàn tán và rồi bừng tỉnh giấc .Mở mắt ra cô giật mình . Những người mặc những bồ đồ kì quái đang đứng xung quanh ô và bàn tán . họ nhìn cô như sinh vật lạ vậy . cô nghĩ :  - Họ mặc đồ gì mà lạ vậy nhỉ ? Như thể trong phim kiếm hiệp vậy .  Sau đó cô tự véo mình một cái thật đau .  - Đau quá !! Vậy là thật rồi - thế là cô rưng rưng nước… Tiểu Thất dẫn Tiểu Ân ở trong 1 căn nhà nhỏ, đơn sơ. Hằng ngày cứ đến trưa là Tiểu Thất lại đến và đưa đồ ăn cho cô, dạy cô chữ Hán đôi khi có cả chữ nôm. Dần dần và đân dần 2 người thân với nhau hơn hơn rất nhiều.* Rồi 1 ngày *- Tiểu Ân, Tiểu Ân - Tiểu Thất chạy hộc vào căn nhà nhỏ nơi Tiểu Ân ở.- - Có chuyện gì vậy ca? - Tiểu Ân- Tin vui cho đệ đây! - Tiểu Thất vui mừng nóiCó têể giải thích rằng Tiểu Thất gọi Tiểu Ân là " đệ" vì. Mái tóc của cô, khuôn mặt mà giả trai kha khá là tuấn tú, còn ái bộ đồ kì dị lần đầu. Nữ nhi chả bao giờ mặc vậy cả ( so với thời đó là vậy). Còn Tiểu Ân thì nghĩ rằng khi nào đó, một lúc nào đó nhất định sẽ nói cho Tiểu Thất biết.- Tin vui gì vậy ca? - Tiểu Ân hỏi. Giọng hớn hở- Ta đã xin được cho đệ về ở với ta rồi! - Tiểu Thất- Vậy á! Thôi đệ ở đây cũng được rồi - Tiểu Ân có chút e ngại- Không sao đâu ta ở đây xung quanh chỉ có mình người hầu thôi, cha và mẫu thân ta ở chỗ khác - Thiểu Thất như đọc được suy nghĩ của Tiểu Ân nói.- Hả?? Người hầu á!!!!- Tiểu Ân ngạc nhiên- Chuyện là thế này.....!@#$%^&*()&%#^$%#^% - Tiểu thất biết rằng mình sẽ không thể dấu được Tiểu Ân nên bèn kể hết mọi chuyện.- Ồ! Thì ra là vậy!!! - Tiểu Ân sau khi nghe xong mới ngỡ ra chuyện. Tiểu Thất thuộc dạng công tử, thiếu gia chứ cũng chả phải dạng vừa a ~~~- Nào ta đi thôi! - Tiểu Thất sốt sắng lòng bồn chồn *dục Tiểu Ân *- Để đệ dọn đồ đã-?Không cần đồ sẽ có người đến để dọn đệ đi với ta - Tuy rằng Tiểu Thất và Tiểu Ân có thân thiết nưng mà hiện tại ách sống của Tiểu Ân nhà mình sống như thể ẩn danh vậy í.- Đi đâu ạ - Tiểu Ân ngơ ngác hỏi- Đi đâu lát nữa đệ sẽ biết - nói rồi Tiểu Thất kéo tay Tiểu Ân đi.End Chap...Chú thích cái đoạn tự nhiên * đó nè.... cái đoạn sao đó đánh dấu cho cái tên viết truyện mới của tác giả đấy ạ! Lúc đầu em cũng chả nghĩ đến cái tên Dục Tiểu Ân này đâu. cơ mà xong rồi lúc viết đến cái đoạn trên đó tự dưng thấy cái tên nó hay hay vần vần thế là em lấy. và lúc đó đánh dấu sự khởi đầu cho cái tên mới. chấm hết.

Chương 3: Bạn mới