Người đời nói, cô gái nhỏ có hoàn cảnh không thể khiến người khác trầm trồ, nhưng cô lại có hai lợi thế chính là khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, khiến người người ghen tị, bên cạnh đó cô còn có bộ óc thông minh cho người ta phải ngưỡng mộ. Người đời nói, gia tộc chàng trai kinh doanh bất động sản mấy chục năm. Truyền cho nhiều đời con cháu nối tiếp. Tập đoàn Dực Hoả từ trước đến nay không những hưng thịnh mà trên cả hưng thịnh. Có vị trí đứng đầu nghành kinh tế trong nước và vươn đến tầm quốc tế nằm trong top 50 tập đoàn giàu nhất thế giới. Con cháu của gia tộc này không những thừa hưởng sắc đẹp điên đảo chúng sinh còn thừa hưởng trí thông minh "siêu cấp". Chỉ có một nhược điểm duy nhất chính là tính phúc hắc cũng được di truyền=.=

Chương 13: Anh và em nên ở cùng một chỗ(5)

Lục Tổng, Em Không Dám!Tác giả: cửu hoàn thiên lộTruyện Ngôn TìnhNgười đời nói, cô gái nhỏ có hoàn cảnh không thể khiến người khác trầm trồ, nhưng cô lại có hai lợi thế chính là khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, khiến người người ghen tị, bên cạnh đó cô còn có bộ óc thông minh cho người ta phải ngưỡng mộ. Người đời nói, gia tộc chàng trai kinh doanh bất động sản mấy chục năm. Truyền cho nhiều đời con cháu nối tiếp. Tập đoàn Dực Hoả từ trước đến nay không những hưng thịnh mà trên cả hưng thịnh. Có vị trí đứng đầu nghành kinh tế trong nước và vươn đến tầm quốc tế nằm trong top 50 tập đoàn giàu nhất thế giới. Con cháu của gia tộc này không những thừa hưởng sắc đẹp điên đảo chúng sinh còn thừa hưởng trí thông minh "siêu cấp". Chỉ có một nhược điểm duy nhất chính là tính phúc hắc cũng được di truyền=.= Anh dẫn cô đến sau vườn không có bóng người, sau đó mới thả cô ra. Cô nhìn thấy anh đều nói không ra tiếng."Sao hả?" anh hỏi, giọng nói lạnh như băng, khiến cô rùng mình một cái."Anh...sao lại ở đây?" cô cúi đầu không nhìn vào mắt anh. Chỉ nhìn hắn là cô nhớ đến ngày hôm đó, mặt bất giác cũng đỏ lên."Ngẩng đầu lên cho tôi!"anh quát.Cô liền ngẩng đầu. Tên này! Nhẹ nhàng một chút là anh chết sao?"Anh... là..""Em nói thử xem" mặt anh không thay đổi. Giọng nói càng lạnh.Cô trầm ngâm một hồi lâu mới run run nói lên một chữ "Tề?""Tôi nghĩ em đã quên cái tên đấy rồi!"anh cười mỉm một cái."Anh!!!...mau đi đi! Anh đi rồi còn trở về làm gì?" cô bùng nổ. Không hiểu sao cơn giận từ 10 năm trước ào về, khiến giọng nói của cô tràn đầy run rẩy, nước mắt cũng trào."Tôi như một con ngốc! Ngày đó đứng trước nhà anh mặc cho trời mưa to thế nào, khăng khăng rằng anh sẽ về mà đứng đợi. Ngày đó là ngày tôi nhục nhã nhất. Tôi không muốn thấy anh nữa. Đi đi!"cô ngồi thụp xuống bưng kín mặt.Xa anh cô có thể chịu. Nhưng có cần đi không mộ lời chào không? Cảm giác giống bị bỏ rơi vậy. Cô mới không thèm anh quan tâm nữa.Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đó, mãi đến khi cô ngừng khóc. Bá Uy từ từ đứng dậy, trên mặt lúc này nhem nhuốc nước mắt. Cô nhìn thấy anh còn đứng chỗ đó, cảm động lại suýt nước mắt lần nữa rơi."Sao còn chưa đ..." lời nói chưa hết đã bị câu nói của anh làm cho chấn động."Không phải tôi đã về với em rồi sao?" chưa bao giờ như anh lúc này - nhàn nhã, ưu thương."Lại đây!" anh tiếp tục nói, đưa tay về phía cô chờ cô lao vào cái ôm ấp tình cảm của anh.Nhưng đứng một hồi vẫn chưa thấy cô đi đến. Cứ đứng ngơ ra mà nhìn. Anh liền bất lực đi đến ôm cô vào thật chặt.Người con gái này! Là người anh thích nhất. Nhớ nhất, cũng yêu nhất! Anh cũng đã từng nghĩ khi đi cô sẽ buồn, cũng nghĩ cô khóc thật nhiều. Anh biết, anh cũng chuận bị tâm lý cô chửi mắng. Nhưng khi nghe cô nói, lòng anh không những nặng trĩu mà còn đau xót."Tôi sẽ bù đắp cho em! Được không?" anh xoa xoa đầu cô. Khẽ hôn lên trán cô một cái đầy dịu dàng.Không thấy cô trả lời anh cứ thế ôm cô, ngắm nhìn sao trời. Đến khi anh nghe thấy giọng nói ấy "Đền em cả đời còn lại của anh!"Anh vui vẻ hôn l*n đ*nh đầu cô, nhẹ giọng "Tôi cho phép"

Anh dẫn cô đến sau vườn không có bóng người, sau đó mới thả cô ra. Cô nhìn thấy anh đều nói không ra tiếng.

"Sao hả?" anh hỏi, giọng nói lạnh như băng, khiến cô rùng mình một cái.

"Anh...sao lại ở đây?" cô cúi đầu không nhìn vào mắt anh. Chỉ nhìn hắn là cô nhớ đến ngày hôm đó, mặt bất giác cũng đỏ lên.

"Ngẩng đầu lên cho tôi!"anh quát.

Cô liền ngẩng đầu. Tên này! Nhẹ nhàng một chút là anh chết sao?

"Anh... là.."

"Em nói thử xem" mặt anh không thay đổi. Giọng nói càng lạnh.

Cô trầm ngâm một hồi lâu mới run run nói lên một chữ "Tề?"

"Tôi nghĩ em đã quên cái tên đấy rồi!"anh cười mỉm một cái.

"Anh!!!...mau đi đi! Anh đi rồi còn trở về làm gì?" cô bùng nổ. Không hiểu sao cơn giận từ 10 năm trước ào về, khiến giọng nói của cô tràn đầy run rẩy, nước mắt cũng trào.

"Tôi như một con ngốc! Ngày đó đứng trước nhà anh mặc cho trời mưa to thế nào, khăng khăng rằng anh sẽ về mà đứng đợi. Ngày đó là ngày tôi nhục nhã nhất. Tôi không muốn thấy anh nữa. Đi đi!"cô ngồi thụp xuống bưng kín mặt.

Xa anh cô có thể chịu. Nhưng có cần đi không mộ lời chào không? Cảm giác giống bị bỏ rơi vậy. Cô mới không thèm anh quan tâm nữa.

Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đó, mãi đến khi cô ngừng khóc. Bá Uy từ từ đứng dậy, trên mặt lúc này nhem nhuốc nước mắt. Cô nhìn thấy anh còn đứng chỗ đó, cảm động lại suýt nước mắt lần nữa rơi.

"Sao còn chưa đ..." lời nói chưa hết đã bị câu nói của anh làm cho chấn động.

"Không phải tôi đã về với em rồi sao?" chưa bao giờ như anh lúc này - nhàn nhã, ưu thương.

"Lại đây!" anh tiếp tục nói, đưa tay về phía cô chờ cô lao vào cái ôm ấp tình cảm của anh.

Nhưng đứng một hồi vẫn chưa thấy cô đi đến. Cứ đứng ngơ ra mà nhìn. Anh liền bất lực đi đến ôm cô vào thật chặt.

Người con gái này! Là người anh thích nhất. Nhớ nhất, cũng yêu nhất! Anh cũng đã từng nghĩ khi đi cô sẽ buồn, cũng nghĩ cô khóc thật nhiều. Anh biết, anh cũng chuận bị tâm lý cô chửi mắng. Nhưng khi nghe cô nói, lòng anh không những nặng trĩu mà còn đau xót.

"Tôi sẽ bù đắp cho em! Được không?" anh xoa xoa đầu cô. Khẽ hôn lên trán cô một cái đầy dịu dàng.

Không thấy cô trả lời anh cứ thế ôm cô, ngắm nhìn sao trời. Đến khi anh nghe thấy giọng nói ấy "Đền em cả đời còn lại của anh!"

Anh vui vẻ hôn l*n đ*nh đầu cô, nhẹ giọng "Tôi cho phép"

Lục Tổng, Em Không Dám!Tác giả: cửu hoàn thiên lộTruyện Ngôn TìnhNgười đời nói, cô gái nhỏ có hoàn cảnh không thể khiến người khác trầm trồ, nhưng cô lại có hai lợi thế chính là khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, khiến người người ghen tị, bên cạnh đó cô còn có bộ óc thông minh cho người ta phải ngưỡng mộ. Người đời nói, gia tộc chàng trai kinh doanh bất động sản mấy chục năm. Truyền cho nhiều đời con cháu nối tiếp. Tập đoàn Dực Hoả từ trước đến nay không những hưng thịnh mà trên cả hưng thịnh. Có vị trí đứng đầu nghành kinh tế trong nước và vươn đến tầm quốc tế nằm trong top 50 tập đoàn giàu nhất thế giới. Con cháu của gia tộc này không những thừa hưởng sắc đẹp điên đảo chúng sinh còn thừa hưởng trí thông minh "siêu cấp". Chỉ có một nhược điểm duy nhất chính là tính phúc hắc cũng được di truyền=.= Anh dẫn cô đến sau vườn không có bóng người, sau đó mới thả cô ra. Cô nhìn thấy anh đều nói không ra tiếng."Sao hả?" anh hỏi, giọng nói lạnh như băng, khiến cô rùng mình một cái."Anh...sao lại ở đây?" cô cúi đầu không nhìn vào mắt anh. Chỉ nhìn hắn là cô nhớ đến ngày hôm đó, mặt bất giác cũng đỏ lên."Ngẩng đầu lên cho tôi!"anh quát.Cô liền ngẩng đầu. Tên này! Nhẹ nhàng một chút là anh chết sao?"Anh... là..""Em nói thử xem" mặt anh không thay đổi. Giọng nói càng lạnh.Cô trầm ngâm một hồi lâu mới run run nói lên một chữ "Tề?""Tôi nghĩ em đã quên cái tên đấy rồi!"anh cười mỉm một cái."Anh!!!...mau đi đi! Anh đi rồi còn trở về làm gì?" cô bùng nổ. Không hiểu sao cơn giận từ 10 năm trước ào về, khiến giọng nói của cô tràn đầy run rẩy, nước mắt cũng trào."Tôi như một con ngốc! Ngày đó đứng trước nhà anh mặc cho trời mưa to thế nào, khăng khăng rằng anh sẽ về mà đứng đợi. Ngày đó là ngày tôi nhục nhã nhất. Tôi không muốn thấy anh nữa. Đi đi!"cô ngồi thụp xuống bưng kín mặt.Xa anh cô có thể chịu. Nhưng có cần đi không mộ lời chào không? Cảm giác giống bị bỏ rơi vậy. Cô mới không thèm anh quan tâm nữa.Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đó, mãi đến khi cô ngừng khóc. Bá Uy từ từ đứng dậy, trên mặt lúc này nhem nhuốc nước mắt. Cô nhìn thấy anh còn đứng chỗ đó, cảm động lại suýt nước mắt lần nữa rơi."Sao còn chưa đ..." lời nói chưa hết đã bị câu nói của anh làm cho chấn động."Không phải tôi đã về với em rồi sao?" chưa bao giờ như anh lúc này - nhàn nhã, ưu thương."Lại đây!" anh tiếp tục nói, đưa tay về phía cô chờ cô lao vào cái ôm ấp tình cảm của anh.Nhưng đứng một hồi vẫn chưa thấy cô đi đến. Cứ đứng ngơ ra mà nhìn. Anh liền bất lực đi đến ôm cô vào thật chặt.Người con gái này! Là người anh thích nhất. Nhớ nhất, cũng yêu nhất! Anh cũng đã từng nghĩ khi đi cô sẽ buồn, cũng nghĩ cô khóc thật nhiều. Anh biết, anh cũng chuận bị tâm lý cô chửi mắng. Nhưng khi nghe cô nói, lòng anh không những nặng trĩu mà còn đau xót."Tôi sẽ bù đắp cho em! Được không?" anh xoa xoa đầu cô. Khẽ hôn lên trán cô một cái đầy dịu dàng.Không thấy cô trả lời anh cứ thế ôm cô, ngắm nhìn sao trời. Đến khi anh nghe thấy giọng nói ấy "Đền em cả đời còn lại của anh!"Anh vui vẻ hôn l*n đ*nh đầu cô, nhẹ giọng "Tôi cho phép"

Chương 13: Anh và em nên ở cùng một chỗ(5)