Tôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi…
Chương 23: Không biết anh muốn làm gì
Phương Bắc Của TôiTác giả: Quá Mẫn Quý Tiết, Mùa Dị ỨngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcTôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi không cần Tập Hiểu Bắc đồng ý đã tự hô bắt đầu, giờ đây vừa mới đắc ý vì khiêu khích được anh xong thì lại hèn nhát muốn dừng lại, thật chẳng ra làm sao. Dựa theo tính cách của anh, chắn chắn anh sẽ lôi đầu ba ba của tôi ra khỏi mai rồi chặt một nhát, sau đó nấu cho chó ăn. Thế nhưng, một hôm sau khi tan tầm, anh dẫn tôi đi mua quần áo.Hai người đàn ông cao lớn lần lượt bước vào cửa hiệu sang trọng, trông thật kì dị. Mỗi lần tôi thay xong quần áo anh chỉ định rồi đến trước mặt anh quay vài vòng đợi nhận xét, nhân viên nữ trong cửa hiệu đêu nháy mắt bĩu môi, thậm chí có người còn nhét cả tay vào trong miệng. Sau khi anh gật lắc một hồi, hai tay tôi xách đầy túi lớn, theo anh đi ăn tiệc hải sản.Thấp thỏm lo âu cả ngày nên tiệc hải sản tôi mong chờ từ lâu cũng trở nên nhạt như nước ốc, thế nhưng tôi vẫn liều mạng ăn, bởi vì tôi biết anh thích tôi ăn nhiều. Anh không động đũa, nhìn tôi chuẩn bị tấn công thêm một con tôm hùm, thế là ngăn tôi lại.“Thôi, em có phải lợn tôi nuôi đâu, ăn nhiều quá rồi tí nữa bị chọc cho ra hết bây giờ.”Phía sau của tôi bắt đầu thấy đau.Cơm nước xong xuôi, tôi lại lè lưỡi theo sau Tập Hiểu Bắc, cách hai bước chân, trông dáng đi của anh giống như Keanu Reeves hồi còn trẻ, vai hơi đung đưa, tươi ngon hấp dẫn. Tôi rụt lưỡi nuốt nước bọt, chạy lên chặn đường anh, nói: “Anh, chuyện này là em thiếu suy xét, anh muốn chém muốn giết thế nào cũng được, không cần cho em ăn no mặc đẹp làm gì, phí tiền.”Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, lên xe.”“Làm gì?”“Tìm nơi c** q**n áo.”Anh ung dung lái xe, ngâm nga “Không có gì có thể ngăn trở…” theo Hứa Nguy. Tôi thoáng an tâm, nếu như anh mở mấy loại kiểu heavy metal rock and roll của Linkin Park, tôi có liều chết nhảy xuống xe cũng phải cứu lấy mạng mình. Chắc là anh muốn dỗ tôi vui vẻ trước rồi mới đưa vào chỗ chết, sau đó vo tôi thành một cục như giấy ăn đã dùng rồi, để lại cho tôi nhiều vết nhăn bẩn thỉu, không sao, vẫn trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được._________________________________Chú thích:(1) Keanu Charles Reeves sinh ngày 2 tháng 9 năm 1964, là một diễn viên Canada. Keanu nổi tiếng với vai Neo trong bộ ba phim khoa học giả tưởng Ma trận 1, 2 và 3 (The Matrix) và nhiều bộ phim khác như Tốc độ (Speed), Kẻ cứu rỗi nhân loại (Constantine), The Lake House, Vua đường phố (Street Kings), Ngày Trái Đất ngừng quay (The Day The Earth Stood Still), 47 Lãng nhân (47 Ronin)… và gần đây nhất là trong loạt phim Sát thủ John Wick. Năm 2006, Keanu được bầu chọn là một trong 10 ngôi sao được yêu thích nhất tại Mỹ trên tạp chí ETonline. Vào ngày 31 tháng 1 năm 2005, anh được gắn sao trên đại lộ Danh vọng Hollywood.Và chú hồi còn trẻ:(2) Hứa Nguy là một ca sĩ nhạc rock của Trung Quốc. Câu hát mà Tập Hiểu Bắc hát theo nằm trong bài hát “Hoa sen xanh”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi không cần Tập Hiểu Bắc đồng ý đã tự hô bắt đầu, giờ đây vừa mới đắc ý vì khiêu khích được anh xong thì lại hèn nhát muốn dừng lại, thật chẳng ra làm sao. Dựa theo tính cách của anh, chắn chắn anh sẽ lôi đầu ba ba của tôi ra khỏi mai rồi chặt một nhát, sau đó nấu cho chó ăn. Thế nhưng, một hôm sau khi tan tầm, anh dẫn tôi đi mua quần áo.
Hai người đàn ông cao lớn lần lượt bước vào cửa hiệu sang trọng, trông thật kì dị. Mỗi lần tôi thay xong quần áo anh chỉ định rồi đến trước mặt anh quay vài vòng đợi nhận xét, nhân viên nữ trong cửa hiệu đêu nháy mắt bĩu môi, thậm chí có người còn nhét cả tay vào trong miệng. Sau khi anh gật lắc một hồi, hai tay tôi xách đầy túi lớn, theo anh đi ăn tiệc hải sản.
Thấp thỏm lo âu cả ngày nên tiệc hải sản tôi mong chờ từ lâu cũng trở nên nhạt như nước ốc, thế nhưng tôi vẫn liều mạng ăn, bởi vì tôi biết anh thích tôi ăn nhiều. Anh không động đũa, nhìn tôi chuẩn bị tấn công thêm một con tôm hùm, thế là ngăn tôi lại.
“Thôi, em có phải lợn tôi nuôi đâu, ăn nhiều quá rồi tí nữa bị chọc cho ra hết bây giờ.”
Phía sau của tôi bắt đầu thấy đau.
Cơm nước xong xuôi, tôi lại lè lưỡi theo sau Tập Hiểu Bắc, cách hai bước chân, trông dáng đi của anh giống như Keanu Reeves hồi còn trẻ, vai hơi đung đưa, tươi ngon hấp dẫn. Tôi rụt lưỡi nuốt nước bọt, chạy lên chặn đường anh, nói: “Anh, chuyện này là em thiếu suy xét, anh muốn chém muốn giết thế nào cũng được, không cần cho em ăn no mặc đẹp làm gì, phí tiền.”
Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, lên xe.”
“Làm gì?”
“Tìm nơi c** q**n áo.”
Anh ung dung lái xe, ngâm nga “Không có gì có thể ngăn trở…” theo Hứa Nguy. Tôi thoáng an tâm, nếu như anh mở mấy loại kiểu heavy metal rock and roll của Linkin Park, tôi có liều chết nhảy xuống xe cũng phải cứu lấy mạng mình. Chắc là anh muốn dỗ tôi vui vẻ trước rồi mới đưa vào chỗ chết, sau đó vo tôi thành một cục như giấy ăn đã dùng rồi, để lại cho tôi nhiều vết nhăn bẩn thỉu, không sao, vẫn trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được.
_________________________________
Chú thích: (1) Keanu Charles Reeves sinh ngày 2 tháng 9 năm 1964, là một diễn viên Canada. Keanu nổi tiếng với vai Neo trong bộ ba phim khoa học giả tưởng Ma trận 1, 2 và 3 (The Matrix) và nhiều bộ phim khác như Tốc độ (Speed), Kẻ cứu rỗi nhân loại (Constantine), The Lake House, Vua đường phố (Street Kings), Ngày Trái Đất ngừng quay (The Day The Earth Stood Still), 47 Lãng nhân (47 Ronin)… và gần đây nhất là trong loạt phim Sát thủ John Wick. Năm 2006, Keanu được bầu chọn là một trong 10 ngôi sao được yêu thích nhất tại Mỹ trên tạp chí ETonline. Vào ngày 31 tháng 1 năm 2005, anh được gắn sao trên đại lộ Danh vọng Hollywood.
Và chú hồi còn trẻ:
(2) Hứa Nguy là một ca sĩ nhạc rock của Trung Quốc. Câu hát mà Tập Hiểu Bắc hát theo nằm trong bài hát “Hoa sen xanh”.
Phương Bắc Của TôiTác giả: Quá Mẫn Quý Tiết, Mùa Dị ỨngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcTôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi không cần Tập Hiểu Bắc đồng ý đã tự hô bắt đầu, giờ đây vừa mới đắc ý vì khiêu khích được anh xong thì lại hèn nhát muốn dừng lại, thật chẳng ra làm sao. Dựa theo tính cách của anh, chắn chắn anh sẽ lôi đầu ba ba của tôi ra khỏi mai rồi chặt một nhát, sau đó nấu cho chó ăn. Thế nhưng, một hôm sau khi tan tầm, anh dẫn tôi đi mua quần áo.Hai người đàn ông cao lớn lần lượt bước vào cửa hiệu sang trọng, trông thật kì dị. Mỗi lần tôi thay xong quần áo anh chỉ định rồi đến trước mặt anh quay vài vòng đợi nhận xét, nhân viên nữ trong cửa hiệu đêu nháy mắt bĩu môi, thậm chí có người còn nhét cả tay vào trong miệng. Sau khi anh gật lắc một hồi, hai tay tôi xách đầy túi lớn, theo anh đi ăn tiệc hải sản.Thấp thỏm lo âu cả ngày nên tiệc hải sản tôi mong chờ từ lâu cũng trở nên nhạt như nước ốc, thế nhưng tôi vẫn liều mạng ăn, bởi vì tôi biết anh thích tôi ăn nhiều. Anh không động đũa, nhìn tôi chuẩn bị tấn công thêm một con tôm hùm, thế là ngăn tôi lại.“Thôi, em có phải lợn tôi nuôi đâu, ăn nhiều quá rồi tí nữa bị chọc cho ra hết bây giờ.”Phía sau của tôi bắt đầu thấy đau.Cơm nước xong xuôi, tôi lại lè lưỡi theo sau Tập Hiểu Bắc, cách hai bước chân, trông dáng đi của anh giống như Keanu Reeves hồi còn trẻ, vai hơi đung đưa, tươi ngon hấp dẫn. Tôi rụt lưỡi nuốt nước bọt, chạy lên chặn đường anh, nói: “Anh, chuyện này là em thiếu suy xét, anh muốn chém muốn giết thế nào cũng được, không cần cho em ăn no mặc đẹp làm gì, phí tiền.”Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, lên xe.”“Làm gì?”“Tìm nơi c** q**n áo.”Anh ung dung lái xe, ngâm nga “Không có gì có thể ngăn trở…” theo Hứa Nguy. Tôi thoáng an tâm, nếu như anh mở mấy loại kiểu heavy metal rock and roll của Linkin Park, tôi có liều chết nhảy xuống xe cũng phải cứu lấy mạng mình. Chắc là anh muốn dỗ tôi vui vẻ trước rồi mới đưa vào chỗ chết, sau đó vo tôi thành một cục như giấy ăn đã dùng rồi, để lại cho tôi nhiều vết nhăn bẩn thỉu, không sao, vẫn trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được._________________________________Chú thích:(1) Keanu Charles Reeves sinh ngày 2 tháng 9 năm 1964, là một diễn viên Canada. Keanu nổi tiếng với vai Neo trong bộ ba phim khoa học giả tưởng Ma trận 1, 2 và 3 (The Matrix) và nhiều bộ phim khác như Tốc độ (Speed), Kẻ cứu rỗi nhân loại (Constantine), The Lake House, Vua đường phố (Street Kings), Ngày Trái Đất ngừng quay (The Day The Earth Stood Still), 47 Lãng nhân (47 Ronin)… và gần đây nhất là trong loạt phim Sát thủ John Wick. Năm 2006, Keanu được bầu chọn là một trong 10 ngôi sao được yêu thích nhất tại Mỹ trên tạp chí ETonline. Vào ngày 31 tháng 1 năm 2005, anh được gắn sao trên đại lộ Danh vọng Hollywood.Và chú hồi còn trẻ:(2) Hứa Nguy là một ca sĩ nhạc rock của Trung Quốc. Câu hát mà Tập Hiểu Bắc hát theo nằm trong bài hát “Hoa sen xanh”.