Tôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi…

Chương 25: Chỉ tôi mới có quyền làm em tổn thương

Phương Bắc Của TôiTác giả: Quá Mẫn Quý Tiết, Mùa Dị ỨngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcTôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi… Sau khi kêu thảm thiết, phản ứng đầu tiên của tôi là cúi người lấy tay che chim rồi tìm ch* k*n đáo để trốn, đợi đến khi nghĩ thông mới thấy biện pháp tốt nhất là nhảy xuống nước, ai ngờ Tập Hiểu Bắc nhào tới, ôm eo tôi, đặt lại tôi lên cửa thủy tinh. Tôi giãy dụa kịch liệt, chửi mắng loạn xạ, thế là anh đè cả người anh lên người tôi, túm tóc tôi ép nhìn ra bên ngoài: “Không sao cả, con trai, không sao, bọn họ không nhìn thấy con…”Tôi thoáng bình tĩnh lại, nhận thấy quả đúng như vậy. Có người tới trước bàn đăng ký, có người ngồi trên ghế salông nghỉ ngơi, còn đâu đều vội vã, không ai nhìn tôi lấy một cái.“Tập Hiểu Bắc, anh là tên b**n th**!”, tôi bắt đầu khóc, “Tôi đệt cả nhà anh!”“Ồ? Em chắc chứ?” Tập Hiểu Bắc giữ chặt lấy vai tôi rồi nhìn xuống phía dưới, không có ý tốt bắt đầu khẽ huýt sáo. Con mẹ nó tôi bị dọa sợ, suýt chút nữa thì tè ra quần, tôi giãy khỏi anh để tới nhà vệ sinh nhưng hai tay anh vẫn giữ chặt lấy vai tôi, bắt đầu hôn.Hai người cứ đứng tr*n tr**ng như vậy trước cửa thủy tinh, anh cầm tay tôi, tôi đỡ eo anh, anh dần luồn lưỡi vào trong dò xét. Anh dịu dàng cực kỳ, mặc cho tôi cắn lưỡi gặm môi vẫn cứ kiên nhẫn lấp đầy khoang miệng tôi như thủy triều. Tôi lại sợ hãi, đứng cũng không vững, dần dần không chịu được nữa, chỉ nghe thấy tiếng mình r*n r* như một thiếu niên lần đầu nếm thử trái cấm. Thi thoảng thân thể anh sẽ ngả về phía trước, tôi thấy như mình sắp ngã xuống đến nơi, liều mạng dùng chút sức cuối cùng, đạp vào bụng anh.Anh không hề phòng bị, nằm cuộn trên đất. Nghĩ đến cảnh vừa nãy bị trêu chọc đến suýt mất đi lý trí, tôi lên cơn giận dữ, lại nhìn anh đang nằm trên đất bèn tiếp tục đạp thêm một cước. Tập Hiểu Bắc rất đau nhưng cắn răng không lên tiếng, tôi không thèm nghĩ ngợi, thô bạo tách chân anh ra, ưỡn người c*m v**.“A!” Tập Hiểu Bắc kêu lên một tiếng rồi lập tức đóng chặt đôi môi. Tôi ép anh nghiêng mặt sang hướng cửa thủy tinh, vừa đâm chọc không chút lưu tình vừa nhoài lên người anh mắng: “Không phải anh thích nhìn sao? Cho anh nhìn đủ luôn! Có gan thì lần sau anh làm một cái hai mặt trong suốt đi, để toàn thế giới nhìn tôi làm anh!”Tập Hiểu Bắc đau vã mồ hôi, sắc mặt hơi ửng hồng, hai tay túm chặt lấy eo tôi, nói gì đó nhưng tôi nghe không rõ. Tôi lui ra, dừng lại trước cửa lối vào của anh, “Kêu to lên!”Anh nhìn thẳng vào tôi, cắn môi, rồi quay sang phía tường thủy tinh, không ngờ là tự giận chính mình. Tôi bị dáng vẻ mềm yếu hiếm thế này làm cho rung động, nhoài xuống trước ngực anh, thấp giọng hỏi: “Anh, vừa định nói gì thế?”Anh cau mày, hơi khó khăn nở nụ cười, lấy tay xoa tóc tôi một hồi rồi mới nhỏ giọng đáp như muỗi: “Con trai, sáng sớm mai cha phải ngồi bảy, tám tiếng trên xe để ra mỏ đấy, đường xá rất khó đi, con có thể nhẹ chút hay không…”Anh không nói nữa, đầu óc tội bị sợ hãi cùng phẫn nộ làm cho choáng váng rồi, quên mất là tôi có thể khiến anh được hưởng thụ. Tôi ngậm lấy một bên đầu v* của anh, lần thứ hai tiến vào trong anh, chậm chạp tiến vào thăm dò, mãi đến tận khi anh bắt đều kêu khẽ.“Phải chỗ này không?” Tôi đâm một nhát rồi lại lui ra.“Con trai…” Tập Hiểu Bắc khát khao nâng eo lên, khàn giọng gọi.“Có muốn em dùng sức đâm anh không?”“Con trai…”“Nói đi, nói anh muốn em tàn nhẫn đâm anh.”“Quản Giang Đào!”Tập Hiểu Bắc lại miễn cưỡng nằm ngoài trên thành bể, tôi cẩn thận giúp anh lau rửa th*n d***. Anh cầm điếu thuốc, nheo mắt nhìn dòng người đang đi tới đi lui ngoài cửa thủy tinh, đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Con trai, con nói xem, tại sao những người bên ngoài kia không nhìn chúng ta?”Tôi vừa mới dùng ngón tay lấy ra một ít thứ gì đó của mình từ mông anh, hơi mất tập trung: “Bọn họ không nhìn thấy chứ sao.”“Không phải. Bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, có vui buồn của riêng mình, không giống như em nghĩ, lúc nào nơi nào cũng nhìn chằm chằm em, trăm phương ngàn kế muốn làm tổn thương em. Vậy nên em không cần sợ hãi, c*̃ng không cần chạy trốn, hơn nữa”, anh ngoảnh lại đằng sau nhìn cặp mông đang phối hợp với tay tôi, “Ngoại trừ tôi, ai dám làm tổn thương em chứ?”Tôi ngừng tay, đại não bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, tất nhiên là không hiểu ý của anh. Tập Hiểu Bắc cũng không tiếp tục nói nữa, vươn tay ra sau vuốt chân tôi, “Con trai, lần này làm không tệ, thêm lần nữa đi.”

Sau khi kêu thảm thiết, phản ứng đầu tiên của tôi là cúi người lấy tay che chim rồi tìm ch* k*n đáo để trốn, đợi đến khi nghĩ thông mới thấy biện pháp tốt nhất là nhảy xuống nước, ai ngờ Tập Hiểu Bắc nhào tới, ôm eo tôi, đặt lại tôi lên cửa thủy tinh. Tôi giãy dụa kịch liệt, chửi mắng loạn xạ, thế là anh đè cả người anh lên người tôi, túm tóc tôi ép nhìn ra bên ngoài: “Không sao cả, con trai, không sao, bọn họ không nhìn thấy con…”

Tôi thoáng bình tĩnh lại, nhận thấy quả đúng như vậy. Có người tới trước bàn đăng ký, có người ngồi trên ghế salông nghỉ ngơi, còn đâu đều vội vã, không ai nhìn tôi lấy một cái.

“Tập Hiểu Bắc, anh là tên b**n th**!”, tôi bắt đầu khóc, “Tôi đệt cả nhà anh!”

“Ồ? Em chắc chứ?” Tập Hiểu Bắc giữ chặt lấy vai tôi rồi nhìn xuống phía dưới, không có ý tốt bắt đầu khẽ huýt sáo. Con mẹ nó tôi bị dọa sợ, suýt chút nữa thì tè ra quần, tôi giãy khỏi anh để tới nhà vệ sinh nhưng hai tay anh vẫn giữ chặt lấy vai tôi, bắt đầu hôn.

Hai người cứ đứng tr*n tr**ng như vậy trước cửa thủy tinh, anh cầm tay tôi, tôi đỡ eo anh, anh dần luồn lưỡi vào trong dò xét. Anh dịu dàng cực kỳ, mặc cho tôi cắn lưỡi gặm môi vẫn cứ kiên nhẫn lấp đầy khoang miệng tôi như thủy triều. Tôi lại sợ hãi, đứng cũng không vững, dần dần không chịu được nữa, chỉ nghe thấy tiếng mình r*n r* như một thiếu niên lần đầu nếm thử trái cấm. Thi thoảng thân thể anh sẽ ngả về phía trước, tôi thấy như mình sắp ngã xuống đến nơi, liều mạng dùng chút sức cuối cùng, đạp vào bụng anh.

Anh không hề phòng bị, nằm cuộn trên đất. Nghĩ đến cảnh vừa nãy bị trêu chọc đến suýt mất đi lý trí, tôi lên cơn giận dữ, lại nhìn anh đang nằm trên đất bèn tiếp tục đạp thêm một cước. Tập Hiểu Bắc rất đau nhưng cắn răng không lên tiếng, tôi không thèm nghĩ ngợi, thô bạo tách chân anh ra, ưỡn người c*m v**.

“A!” Tập Hiểu Bắc kêu lên một tiếng rồi lập tức đóng chặt đôi môi. Tôi ép anh nghiêng mặt sang hướng cửa thủy tinh, vừa đâm chọc không chút lưu tình vừa nhoài lên người anh mắng: “Không phải anh thích nhìn sao? Cho anh nhìn đủ luôn! Có gan thì lần sau anh làm một cái hai mặt trong suốt đi, để toàn thế giới nhìn tôi làm anh!”

Tập Hiểu Bắc đau vã mồ hôi, sắc mặt hơi ửng hồng, hai tay túm chặt lấy eo tôi, nói gì đó nhưng tôi nghe không rõ. Tôi lui ra, dừng lại trước cửa lối vào của anh, “Kêu to lên!”

Anh nhìn thẳng vào tôi, cắn môi, rồi quay sang phía tường thủy tinh, không ngờ là tự giận chính mình. Tôi bị dáng vẻ mềm yếu hiếm thế này làm cho rung động, nhoài xuống trước ngực anh, thấp giọng hỏi: “Anh, vừa định nói gì thế?”

Anh cau mày, hơi khó khăn nở nụ cười, lấy tay xoa tóc tôi một hồi rồi mới nhỏ giọng đáp như muỗi: “Con trai, sáng sớm mai cha phải ngồi bảy, tám tiếng trên xe để ra mỏ đấy, đường xá rất khó đi, con có thể nhẹ chút hay không…”

Anh không nói nữa, đầu óc tội bị sợ hãi cùng phẫn nộ làm cho choáng váng rồi, quên mất là tôi có thể khiến anh được hưởng thụ. Tôi ngậm lấy một bên đầu v* của anh, lần thứ hai tiến vào trong anh, chậm chạp tiến vào thăm dò, mãi đến tận khi anh bắt đều kêu khẽ.

“Phải chỗ này không?” Tôi đâm một nhát rồi lại lui ra.

“Con trai…” Tập Hiểu Bắc khát khao nâng eo lên, khàn giọng gọi.

“Có muốn em dùng sức đâm anh không?”

“Con trai…”

“Nói đi, nói anh muốn em tàn nhẫn đâm anh.”

“Quản Giang Đào!”

Tập Hiểu Bắc lại miễn cưỡng nằm ngoài trên thành bể, tôi cẩn thận giúp anh lau rửa th*n d***. Anh cầm điếu thuốc, nheo mắt nhìn dòng người đang đi tới đi lui ngoài cửa thủy tinh, đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Con trai, con nói xem, tại sao những người bên ngoài kia không nhìn chúng ta?”

Tôi vừa mới dùng ngón tay lấy ra một ít thứ gì đó của mình từ mông anh, hơi mất tập trung: “Bọn họ không nhìn thấy chứ sao.”

“Không phải. Bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, có vui buồn của riêng mình, không giống như em nghĩ, lúc nào nơi nào cũng nhìn chằm chằm em, trăm phương ngàn kế muốn làm tổn thương em. Vậy nên em không cần sợ hãi, c*̃ng không cần chạy trốn, hơn nữa”, anh ngoảnh lại đằng sau nhìn cặp mông đang phối hợp với tay tôi, “Ngoại trừ tôi, ai dám làm tổn thương em chứ?”

Tôi ngừng tay, đại não bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, tất nhiên là không hiểu ý của anh. Tập Hiểu Bắc cũng không tiếp tục nói nữa, vươn tay ra sau vuốt chân tôi, “Con trai, lần này làm không tệ, thêm lần nữa đi.”

Phương Bắc Của TôiTác giả: Quá Mẫn Quý Tiết, Mùa Dị ỨngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcTôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi… Sau khi kêu thảm thiết, phản ứng đầu tiên của tôi là cúi người lấy tay che chim rồi tìm ch* k*n đáo để trốn, đợi đến khi nghĩ thông mới thấy biện pháp tốt nhất là nhảy xuống nước, ai ngờ Tập Hiểu Bắc nhào tới, ôm eo tôi, đặt lại tôi lên cửa thủy tinh. Tôi giãy dụa kịch liệt, chửi mắng loạn xạ, thế là anh đè cả người anh lên người tôi, túm tóc tôi ép nhìn ra bên ngoài: “Không sao cả, con trai, không sao, bọn họ không nhìn thấy con…”Tôi thoáng bình tĩnh lại, nhận thấy quả đúng như vậy. Có người tới trước bàn đăng ký, có người ngồi trên ghế salông nghỉ ngơi, còn đâu đều vội vã, không ai nhìn tôi lấy một cái.“Tập Hiểu Bắc, anh là tên b**n th**!”, tôi bắt đầu khóc, “Tôi đệt cả nhà anh!”“Ồ? Em chắc chứ?” Tập Hiểu Bắc giữ chặt lấy vai tôi rồi nhìn xuống phía dưới, không có ý tốt bắt đầu khẽ huýt sáo. Con mẹ nó tôi bị dọa sợ, suýt chút nữa thì tè ra quần, tôi giãy khỏi anh để tới nhà vệ sinh nhưng hai tay anh vẫn giữ chặt lấy vai tôi, bắt đầu hôn.Hai người cứ đứng tr*n tr**ng như vậy trước cửa thủy tinh, anh cầm tay tôi, tôi đỡ eo anh, anh dần luồn lưỡi vào trong dò xét. Anh dịu dàng cực kỳ, mặc cho tôi cắn lưỡi gặm môi vẫn cứ kiên nhẫn lấp đầy khoang miệng tôi như thủy triều. Tôi lại sợ hãi, đứng cũng không vững, dần dần không chịu được nữa, chỉ nghe thấy tiếng mình r*n r* như một thiếu niên lần đầu nếm thử trái cấm. Thi thoảng thân thể anh sẽ ngả về phía trước, tôi thấy như mình sắp ngã xuống đến nơi, liều mạng dùng chút sức cuối cùng, đạp vào bụng anh.Anh không hề phòng bị, nằm cuộn trên đất. Nghĩ đến cảnh vừa nãy bị trêu chọc đến suýt mất đi lý trí, tôi lên cơn giận dữ, lại nhìn anh đang nằm trên đất bèn tiếp tục đạp thêm một cước. Tập Hiểu Bắc rất đau nhưng cắn răng không lên tiếng, tôi không thèm nghĩ ngợi, thô bạo tách chân anh ra, ưỡn người c*m v**.“A!” Tập Hiểu Bắc kêu lên một tiếng rồi lập tức đóng chặt đôi môi. Tôi ép anh nghiêng mặt sang hướng cửa thủy tinh, vừa đâm chọc không chút lưu tình vừa nhoài lên người anh mắng: “Không phải anh thích nhìn sao? Cho anh nhìn đủ luôn! Có gan thì lần sau anh làm một cái hai mặt trong suốt đi, để toàn thế giới nhìn tôi làm anh!”Tập Hiểu Bắc đau vã mồ hôi, sắc mặt hơi ửng hồng, hai tay túm chặt lấy eo tôi, nói gì đó nhưng tôi nghe không rõ. Tôi lui ra, dừng lại trước cửa lối vào của anh, “Kêu to lên!”Anh nhìn thẳng vào tôi, cắn môi, rồi quay sang phía tường thủy tinh, không ngờ là tự giận chính mình. Tôi bị dáng vẻ mềm yếu hiếm thế này làm cho rung động, nhoài xuống trước ngực anh, thấp giọng hỏi: “Anh, vừa định nói gì thế?”Anh cau mày, hơi khó khăn nở nụ cười, lấy tay xoa tóc tôi một hồi rồi mới nhỏ giọng đáp như muỗi: “Con trai, sáng sớm mai cha phải ngồi bảy, tám tiếng trên xe để ra mỏ đấy, đường xá rất khó đi, con có thể nhẹ chút hay không…”Anh không nói nữa, đầu óc tội bị sợ hãi cùng phẫn nộ làm cho choáng váng rồi, quên mất là tôi có thể khiến anh được hưởng thụ. Tôi ngậm lấy một bên đầu v* của anh, lần thứ hai tiến vào trong anh, chậm chạp tiến vào thăm dò, mãi đến tận khi anh bắt đều kêu khẽ.“Phải chỗ này không?” Tôi đâm một nhát rồi lại lui ra.“Con trai…” Tập Hiểu Bắc khát khao nâng eo lên, khàn giọng gọi.“Có muốn em dùng sức đâm anh không?”“Con trai…”“Nói đi, nói anh muốn em tàn nhẫn đâm anh.”“Quản Giang Đào!”Tập Hiểu Bắc lại miễn cưỡng nằm ngoài trên thành bể, tôi cẩn thận giúp anh lau rửa th*n d***. Anh cầm điếu thuốc, nheo mắt nhìn dòng người đang đi tới đi lui ngoài cửa thủy tinh, đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Con trai, con nói xem, tại sao những người bên ngoài kia không nhìn chúng ta?”Tôi vừa mới dùng ngón tay lấy ra một ít thứ gì đó của mình từ mông anh, hơi mất tập trung: “Bọn họ không nhìn thấy chứ sao.”“Không phải. Bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, có vui buồn của riêng mình, không giống như em nghĩ, lúc nào nơi nào cũng nhìn chằm chằm em, trăm phương ngàn kế muốn làm tổn thương em. Vậy nên em không cần sợ hãi, c*̃ng không cần chạy trốn, hơn nữa”, anh ngoảnh lại đằng sau nhìn cặp mông đang phối hợp với tay tôi, “Ngoại trừ tôi, ai dám làm tổn thương em chứ?”Tôi ngừng tay, đại não bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, tất nhiên là không hiểu ý của anh. Tập Hiểu Bắc cũng không tiếp tục nói nữa, vươn tay ra sau vuốt chân tôi, “Con trai, lần này làm không tệ, thêm lần nữa đi.”

Chương 25: Chỉ tôi mới có quyền làm em tổn thương