Tôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi…
Chương 36: Thuốc giải
Phương Bắc Của TôiTác giả: Quá Mẫn Quý Tiết, Mùa Dị ỨngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcTôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi… Kể từ khi quen biết tới nay, tôi với Tập Hiểu Bắc đều được thỏa mãn về mặt sinh lý, thế nhưng tâm lý lại cách xa cả dặm. Vậy mà đêm nay không giống thế, hai người tâm lý tương thông, l*m t*nh như thiêu thân lao vào lửa, cực kỳ vui thích.“Quản Giang Đào, em là một con hàng d*m đ*ng!” Tập Hiểu Bắc ép chân tôi lên ngực, bởi vì thứ “thuốc trị lãnh cảm” chết tiết kia mà bên trong tôi đã sớm ướt át khiến anh ra vào cực kỳ thuận lợi, túi nang không ngừng đánh lên mông tôi phát ra tiếng “bốp bốp”, chọc cho tôi phải siết chặt lấy ga trải giường, lăn qua lộn lại chỉ kêu được đúng hai chữ “Anh, ngứa.”“Ngứa! Con mẹ nó tôi có phải gậy gãi ngứa đâu!” Tập Hiểu Bắc rốt cục bị chọc giận, kéo tôi từ trên giường ném xuống thảm.“Em nói đi, tôi phải chơi em như nào mới hết ngứa?!”Tôi đã biết trước là không thể nào rồi, thế nhưng dựa vào bản năng nguyên thủy, tôi quỳ nằm xuống đất, nhếch mông lên thật cao. Tập Hiểu Bắc phẫn hận đặt tay lên mông tôi, sau đó không biết sao lại lè lưỡi l**m đùi non, đồng thời bắt đầu ve vuốt thứ phía trước. Hai đợt k*ch th*ch mãnh liệt kèm theo sự khát cầu từ phía sau, tôi rất nhanh đã cương, đang chuẩn bị bắn đến nơi thì Tập Hiểu Bắc đột nhiên buông tay, túm lấy eo tôi nhấc lên, đè nghiến vào tường.Anh tách mông tôi ra, tiến vào lần thứ hai, ra lệnh cho tôi cúi đầu nhìn xuống h* th*n mình. Hai tay tôi chống lên vách tường, nhìn thấy anh hung hăng ra vào, d**ng v*t của tôi ngẩng đầu, đứng thẳng, run rẩy, sau đó bắn lên tường trong tiếng hét lớn của chính bản thân mình. Cùng lúc đó, phía sau tôi bị một dòng nhiệt nóng đổ đầy, chảy men xuống sau khi Tập Hiểu Bắc rút khỏi.“Còn ngứa không?” Tập Hiểu Bắc kề sát lỗ tai tôi, th* d*c.“Không…” Tôi run rẩy trượt xuống dưới.“Quên chưa nói cho em, thuốc giải của thứ này chính là t*nh d*ch.”
Kể từ khi quen biết tới nay, tôi với Tập Hiểu Bắc đều được thỏa mãn về mặt sinh lý, thế nhưng tâm lý lại cách xa cả dặm. Vậy mà đêm nay không giống thế, hai người tâm lý tương thông, l*m t*nh như thiêu thân lao vào lửa, cực kỳ vui thích.
“Quản Giang Đào, em là một con hàng d*m đ*ng!” Tập Hiểu Bắc ép chân tôi lên ngực, bởi vì thứ “thuốc trị lãnh cảm” chết tiết kia mà bên trong tôi đã sớm ướt át khiến anh ra vào cực kỳ thuận lợi, túi nang không ngừng đánh lên mông tôi phát ra tiếng “bốp bốp”, chọc cho tôi phải siết chặt lấy ga trải giường, lăn qua lộn lại chỉ kêu được đúng hai chữ “Anh, ngứa.”
“Ngứa! Con mẹ nó tôi có phải gậy gãi ngứa đâu!” Tập Hiểu Bắc rốt cục bị chọc giận, kéo tôi từ trên giường ném xuống thảm.
“Em nói đi, tôi phải chơi em như nào mới hết ngứa?!”
Tôi đã biết trước là không thể nào rồi, thế nhưng dựa vào bản năng nguyên thủy, tôi quỳ nằm xuống đất, nhếch mông lên thật cao. Tập Hiểu Bắc phẫn hận đặt tay lên mông tôi, sau đó không biết sao lại lè lưỡi l**m đùi non, đồng thời bắt đầu ve vuốt thứ phía trước. Hai đợt k*ch th*ch mãnh liệt kèm theo sự khát cầu từ phía sau, tôi rất nhanh đã cương, đang chuẩn bị bắn đến nơi thì Tập Hiểu Bắc đột nhiên buông tay, túm lấy eo tôi nhấc lên, đè nghiến vào tường.
Anh tách mông tôi ra, tiến vào lần thứ hai, ra lệnh cho tôi cúi đầu nhìn xuống h* th*n mình. Hai tay tôi chống lên vách tường, nhìn thấy anh hung hăng ra vào, d**ng v*t của tôi ngẩng đầu, đứng thẳng, run rẩy, sau đó bắn lên tường trong tiếng hét lớn của chính bản thân mình. Cùng lúc đó, phía sau tôi bị một dòng nhiệt nóng đổ đầy, chảy men xuống sau khi Tập Hiểu Bắc rút khỏi.
“Còn ngứa không?” Tập Hiểu Bắc kề sát lỗ tai tôi, th* d*c.
“Không…” Tôi run rẩy trượt xuống dưới.
“Quên chưa nói cho em, thuốc giải của thứ này chính là t*nh d*ch.”
Phương Bắc Của TôiTác giả: Quá Mẫn Quý Tiết, Mùa Dị ỨngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcTôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi… Kể từ khi quen biết tới nay, tôi với Tập Hiểu Bắc đều được thỏa mãn về mặt sinh lý, thế nhưng tâm lý lại cách xa cả dặm. Vậy mà đêm nay không giống thế, hai người tâm lý tương thông, l*m t*nh như thiêu thân lao vào lửa, cực kỳ vui thích.“Quản Giang Đào, em là một con hàng d*m đ*ng!” Tập Hiểu Bắc ép chân tôi lên ngực, bởi vì thứ “thuốc trị lãnh cảm” chết tiết kia mà bên trong tôi đã sớm ướt át khiến anh ra vào cực kỳ thuận lợi, túi nang không ngừng đánh lên mông tôi phát ra tiếng “bốp bốp”, chọc cho tôi phải siết chặt lấy ga trải giường, lăn qua lộn lại chỉ kêu được đúng hai chữ “Anh, ngứa.”“Ngứa! Con mẹ nó tôi có phải gậy gãi ngứa đâu!” Tập Hiểu Bắc rốt cục bị chọc giận, kéo tôi từ trên giường ném xuống thảm.“Em nói đi, tôi phải chơi em như nào mới hết ngứa?!”Tôi đã biết trước là không thể nào rồi, thế nhưng dựa vào bản năng nguyên thủy, tôi quỳ nằm xuống đất, nhếch mông lên thật cao. Tập Hiểu Bắc phẫn hận đặt tay lên mông tôi, sau đó không biết sao lại lè lưỡi l**m đùi non, đồng thời bắt đầu ve vuốt thứ phía trước. Hai đợt k*ch th*ch mãnh liệt kèm theo sự khát cầu từ phía sau, tôi rất nhanh đã cương, đang chuẩn bị bắn đến nơi thì Tập Hiểu Bắc đột nhiên buông tay, túm lấy eo tôi nhấc lên, đè nghiến vào tường.Anh tách mông tôi ra, tiến vào lần thứ hai, ra lệnh cho tôi cúi đầu nhìn xuống h* th*n mình. Hai tay tôi chống lên vách tường, nhìn thấy anh hung hăng ra vào, d**ng v*t của tôi ngẩng đầu, đứng thẳng, run rẩy, sau đó bắn lên tường trong tiếng hét lớn của chính bản thân mình. Cùng lúc đó, phía sau tôi bị một dòng nhiệt nóng đổ đầy, chảy men xuống sau khi Tập Hiểu Bắc rút khỏi.“Còn ngứa không?” Tập Hiểu Bắc kề sát lỗ tai tôi, th* d*c.“Không…” Tôi run rẩy trượt xuống dưới.“Quên chưa nói cho em, thuốc giải của thứ này chính là t*nh d*ch.”