Tôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi…

Chương 56

Phương Bắc Của TôiTác giả: Quá Mẫn Quý Tiết, Mùa Dị ỨngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcTôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi… Rốt cuộc tôi cũng bị Tập Hiểu Bắc bắt về, anh bảo với mẹ ruột tôi có mục đích không tốt, phẩm hạnh c*̃ng có vấn đề, không thích hợp làm giáo viên. Tôi hổ thẹn nhìn cái xuyến trên tay mẹ, bà lại không có cơ hội đeo nữa rồi.“Không sao đâu con, có trạm phát điện là sẽ có người đến dạy học, con chỉ cần nuôi béo Tháp Lạp, sống vui vẻ hòa thuận là mẹ vui rồi!”Chu Lỵ cuối cùng cũng đợi được tôi trở về, khoác tay tôi với Tập Hiểu Bắc vào lễ đường. Lúc ném hoa cho khách đến dự, chị ném vào đầu tôi, tôi cầm hoa cười ngu với Tập Hiểu Bắc, anh không coi ai ra gì giúp tôi sửa nơ cổ áo, không ngẩng đầu.Chu Lỵ kết hôn không lâu đã có thai, tôi thay chị quản lý Thủy Sắc. Có lần tôi bảo Tập Hiểu Bắc đi thụ tinh ống nghiệm làm một đứa, anh tỏ vẻ coi thường. Tôi cực hối hận đã nói ra lời đó, bởi vì từ nay về sau, chỉ cần có cơ hội anh sẽ không ngừng cày cấy trên người tôi, nói khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, anh có lòng tin vào ngày tôi sẽ đơm hoa kết trái.Thật ra thì, ngoại trừ mông đơm hoa với không thể phản công ra, tôi còn có thể làm gì được chứ?KẾT THÚC CHÍNH VĂN

Rốt cuộc tôi cũng bị Tập Hiểu Bắc bắt về, anh bảo với mẹ ruột tôi có mục đích không tốt, phẩm hạnh c*̃ng có vấn đề, không thích hợp làm giáo viên. Tôi hổ thẹn nhìn cái xuyến trên tay mẹ, bà lại không có cơ hội đeo nữa rồi.

“Không sao đâu con, có trạm phát điện là sẽ có người đến dạy học, con chỉ cần nuôi béo Tháp Lạp, sống vui vẻ hòa thuận là mẹ vui rồi!”

Chu Lỵ cuối cùng cũng đợi được tôi trở về, khoác tay tôi với Tập Hiểu Bắc vào lễ đường. Lúc ném hoa cho khách đến dự, chị ném vào đầu tôi, tôi cầm hoa cười ngu với Tập Hiểu Bắc, anh không coi ai ra gì giúp tôi sửa nơ cổ áo, không ngẩng đầu.

Chu Lỵ kết hôn không lâu đã có thai, tôi thay chị quản lý Thủy Sắc. Có lần tôi bảo Tập Hiểu Bắc đi thụ tinh ống nghiệm làm một đứa, anh tỏ vẻ coi thường. Tôi cực hối hận đã nói ra lời đó, bởi vì từ nay về sau, chỉ cần có cơ hội anh sẽ không ngừng cày cấy trên người tôi, nói khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, anh có lòng tin vào ngày tôi sẽ đơm hoa kết trái.

Thật ra thì, ngoại trừ mông đơm hoa với không thể phản công ra, tôi còn có thể làm gì được chứ?

KẾT THÚC CHÍNH VĂN

Phương Bắc Của TôiTác giả: Quá Mẫn Quý Tiết, Mùa Dị ỨngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcTôi được mời làm giám đốc tài chính của ngân hàng thương mại Cương Thành, thế nhưng căn cứ theo quy chế, tôi phải đến cơ sở rèn luyện ba tháng. “Ai cũng phải làm vậy, mong cậu bỏ qua. Chứ với lý lịch của cậu thì lên thẳng chức cũng không có vấn đề gì.” Giám đốc phòng nhân sự là một chị gái hòa ái dễ gần, cô đưa cho tôi một cái khăn mặt trắng như tuyết, hơi áy náy nói: “Mau lau mặt đi, thật ngại quá, chúng tôi mời cậu đến đúng đợt bão cát đầu tiên của năm.” Ngồi trong xe của trưởng chi nhánh Hoa Khê, tôi tò mò quan sát đường phố ảm đảm, giữa bầu trời xám xít là mặt trời chói chang màu trắng, giống như tia lửa b*n r* từ máy hàn. “Sao cậu lại bỏ vùng sông nước Giang Nam để tới đây, đầu bị lừa đá à?” Nữ trưởng chi nhánh ngân hàng nhìn qua khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, tóc buông xõa sau gáy, vừa phóng khoáng lại vừa già dặn, mở miệng ra đã thấy giống y thời tiết của thành phố này, không tầm thường chút nào. Tôi ho khan vài tiếng, định bảo là đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi… Rốt cuộc tôi cũng bị Tập Hiểu Bắc bắt về, anh bảo với mẹ ruột tôi có mục đích không tốt, phẩm hạnh c*̃ng có vấn đề, không thích hợp làm giáo viên. Tôi hổ thẹn nhìn cái xuyến trên tay mẹ, bà lại không có cơ hội đeo nữa rồi.“Không sao đâu con, có trạm phát điện là sẽ có người đến dạy học, con chỉ cần nuôi béo Tháp Lạp, sống vui vẻ hòa thuận là mẹ vui rồi!”Chu Lỵ cuối cùng cũng đợi được tôi trở về, khoác tay tôi với Tập Hiểu Bắc vào lễ đường. Lúc ném hoa cho khách đến dự, chị ném vào đầu tôi, tôi cầm hoa cười ngu với Tập Hiểu Bắc, anh không coi ai ra gì giúp tôi sửa nơ cổ áo, không ngẩng đầu.Chu Lỵ kết hôn không lâu đã có thai, tôi thay chị quản lý Thủy Sắc. Có lần tôi bảo Tập Hiểu Bắc đi thụ tinh ống nghiệm làm một đứa, anh tỏ vẻ coi thường. Tôi cực hối hận đã nói ra lời đó, bởi vì từ nay về sau, chỉ cần có cơ hội anh sẽ không ngừng cày cấy trên người tôi, nói khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, anh có lòng tin vào ngày tôi sẽ đơm hoa kết trái.Thật ra thì, ngoại trừ mông đơm hoa với không thể phản công ra, tôi còn có thể làm gì được chứ?KẾT THÚC CHÍNH VĂN

Chương 56