“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 8: Choáng váng! Mất hồn rồi!
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tay nàng tìm lung tung tìm thứ gì đó để lau đi, nhưng nàng sờ khắp người cũng không thấy một cái khăn tay nào.Nàng âm thầm khẽ nguyền rủa, lại có một chiếc khăn tay màu lam sáng xuất hiện ở trước mặt.Nha! Thực là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi a! Long Phù Nguyệt cầm lấy, đang định đưa lên mặt lau, lại thấy khăn này đường may tinh xảo, một góc thêu một đóa hoa mai, để sát vào ngửi còn có một mùi hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm này tuy thoang thoảng nhưng lại thấm vào tận ruột gan…Một đại nam nhân cũng dùng đồ vật tao nhã lịch sự như vậy a! Khó trách nàng hoài nghi thân phận của hắn. Ai, làm hại nàng luyến tiếc.Nàng ngừng lại một lát liền chạy đến bờ sông. Lung tung rửa mặt, đem máu trên mặt rửa xong, sau đó mới dùng khăn tay lau lau, cuối cùng đem khuôn mặt nhỏ nhắn lau sạch sẽ.Nàng tiện tay giặt sạch cái khăn tay, rồi mới xoay người lại.Lúc này người nọ đã mặc lại áo choàng, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng.Nàng là bảo bối ngoan, nên lễ phép vẫn phải có, lại không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú tàn ác kia, đem khăn tay đưa tới: “Trả lại ngươi nè, cảm ơn”.Soái ca kia lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Ô uế, ném đi”Long Phù Nguyệt sửng sốt, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng.Hừ, nàng cũng chỉ dùng một chút nha, cũng đã rửa sạch, hắn cư nhiên ngại nàng bẩn! Ném cái gì mà ném a? Nàng nổi giận!Thuận tay đem khối khăn tay kia bỏ vào trong lòng.Nam tử kinh ngạc: “Vì sao không vứt?”
Tay nàng tìm lung tung tìm thứ gì đó để lau đi, nhưng nàng sờ khắp người cũng không thấy một cái khăn tay nào.
Nàng âm thầm khẽ nguyền rủa, lại có một chiếc khăn tay màu lam sáng xuất hiện ở trước mặt.
Nha! Thực là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi a! Long Phù Nguyệt cầm lấy, đang định đưa lên mặt lau, lại thấy khăn này đường may tinh xảo, một góc thêu một đóa hoa mai, để sát vào ngửi còn có một mùi hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm này tuy thoang thoảng nhưng lại thấm vào tận ruột gan…
Một đại nam nhân cũng dùng đồ vật tao nhã lịch sự như vậy a! Khó trách nàng hoài nghi thân phận của hắn. Ai, làm hại nàng luyến tiếc.
Nàng ngừng lại một lát liền chạy đến bờ sông. Lung tung rửa mặt, đem máu trên mặt rửa xong, sau đó mới dùng khăn tay lau lau, cuối cùng đem khuôn mặt nhỏ nhắn lau sạch sẽ.
Nàng tiện tay giặt sạch cái khăn tay, rồi mới xoay người lại.
Lúc này người nọ đã mặc lại áo choàng, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng.
Nàng là bảo bối ngoan, nên lễ phép vẫn phải có, lại không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú tàn ác kia, đem khăn tay đưa tới: “Trả lại ngươi nè, cảm ơn”.
Soái ca kia lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Ô uế, ném đi”
Long Phù Nguyệt sửng sốt, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng.
Hừ, nàng cũng chỉ dùng một chút nha, cũng đã rửa sạch, hắn cư nhiên ngại nàng bẩn! Ném cái gì mà ném a? Nàng nổi giận!
Thuận tay đem khối khăn tay kia bỏ vào trong lòng.
Nam tử kinh ngạc: “Vì sao không vứt?”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tay nàng tìm lung tung tìm thứ gì đó để lau đi, nhưng nàng sờ khắp người cũng không thấy một cái khăn tay nào.Nàng âm thầm khẽ nguyền rủa, lại có một chiếc khăn tay màu lam sáng xuất hiện ở trước mặt.Nha! Thực là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi a! Long Phù Nguyệt cầm lấy, đang định đưa lên mặt lau, lại thấy khăn này đường may tinh xảo, một góc thêu một đóa hoa mai, để sát vào ngửi còn có một mùi hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm này tuy thoang thoảng nhưng lại thấm vào tận ruột gan…Một đại nam nhân cũng dùng đồ vật tao nhã lịch sự như vậy a! Khó trách nàng hoài nghi thân phận của hắn. Ai, làm hại nàng luyến tiếc.Nàng ngừng lại một lát liền chạy đến bờ sông. Lung tung rửa mặt, đem máu trên mặt rửa xong, sau đó mới dùng khăn tay lau lau, cuối cùng đem khuôn mặt nhỏ nhắn lau sạch sẽ.Nàng tiện tay giặt sạch cái khăn tay, rồi mới xoay người lại.Lúc này người nọ đã mặc lại áo choàng, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng.Nàng là bảo bối ngoan, nên lễ phép vẫn phải có, lại không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú tàn ác kia, đem khăn tay đưa tới: “Trả lại ngươi nè, cảm ơn”.Soái ca kia lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Ô uế, ném đi”Long Phù Nguyệt sửng sốt, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng.Hừ, nàng cũng chỉ dùng một chút nha, cũng đã rửa sạch, hắn cư nhiên ngại nàng bẩn! Ném cái gì mà ném a? Nàng nổi giận!Thuận tay đem khối khăn tay kia bỏ vào trong lòng.Nam tử kinh ngạc: “Vì sao không vứt?”