“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 51: Tuyệt đối làm một nam nhân phúc hắc, nham hiểm......
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Vân Mặc Dao sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu: "Vương gia thứ tội, tiện thiếp cũng không dám... nữa, Vương gia thứ tội......" Cái trán của nàng ta gần như chảy máu.Phượng Thiên Vũ cũng thần sắc bất động, lạnh lạnh nói: "Ngươi tiếp tục dong dài, thì phải là sáu ngày......"Lần này, Vân Mặc Dao sợ tới mức không dám động, ngơ ngác tùy ý binh lính đem nàng ta đỡ đi ra ngoài.Long Phù Nguyệt cũng sợ tới mức đứng ở nơi đó, động cũng không dám động."Tên b**n th** này, quả nhiên không phải b**n th** bình thường. Vân Mặc Dao tốt xấu gì cũng xem như người bên gối hắn, hắn lại có thể đối đãi âm độc với nàng ta như thế! Người kia, cười thật ngọt, xuống tay thật âm độc, tuyệt đối là phúc hắc nam, nham hiểm đáng sợ......"Long Phù Nguyệt đang ở trong bụng mãnh liệt oán thầm, chợt thấy thân mình nhẹ hẩng, đã bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy.Nàng hoảng sợ: "Ngươi...... ngươi muốn xử phạt ta như thế nào?" Ông trời a, người bên gối mà hắn còn xuống tay âm độc như thế, còn nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, hắn sẽ không trực tiếp giết nàng chứ? Nghe nói làm Vương gia bình thường, muốn giết một tiểu nha đầu dễ dàng giống như b*p ch*t một con kiến vậy......Mặt Phượng Thiên Vũ bình tĩnh, một câu cũng không nói, đem nàng đặt xuống trên chăn đệm nằm dưới đất, xem xét một chút thương thế trên mông nàng, lại bôi một ít thuốc mỡ lên. Lúc này mới buông tay. Lạnh lùng thốt: "Nhóc con, không nên tùy tiện để tiểu thanh xà của ngươi đả thương người, bằng không, bổn vương sẽ đem cánh tay này của ngươi chặt bỏ! Còn nữa, về sau ngươi chính là nha đầu bên người bổn vương, trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi. Sáng mai bổn vương phái riêng một người đến dạy ngươi quy tắc."Hắn ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ nước, khuôn mặt tuấn tú nhất thời tối sầm: "Mới đây đã đến canh bốn rồi! Nhóc con, ngươi náo loạn làm cho bổn vương một đêm không ngủ! May mắn hiện tại không phải ở Thiên Tuyền quốc, bằng không bổn vương hiện tại đã vào triều. Tốt lắm, bổn vương chợp mắt một chút, đến canh năm ngươi nhớ đánh thức bổn vương, nếu như làm trể nãi chuyện của bổn vương, bổn vương sẽ lấy đầu của ngươi!"Long Phù Nguyệt giờ phút này nào dám nói nửa chữ không? Cúi đầu đáp ứng, trong lòng lại đang oán thầm: "Nha, ta cũng một đêm không ngủ a, còn bị mấy đòn hiểm b**n th** của ngươi, 5555555, số ta thật khổ. Còn phải trông chừng canh giờ......"Miệng vết thương trên mông nàng tuy rằng chẳng phải đau, nhưng vẫn là không dám chạm đất, chỉ có thể nằm úp sấp.
Vân Mặc Dao sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu: "Vương gia thứ tội, tiện thiếp cũng không dám... nữa, Vương gia thứ tội......" Cái trán của nàng ta gần như chảy máu.
Phượng Thiên Vũ cũng thần sắc bất động, lạnh lạnh nói: "Ngươi tiếp tục dong dài, thì phải là sáu ngày......"
Lần này, Vân Mặc Dao sợ tới mức không dám động, ngơ ngác tùy ý binh lính đem nàng ta đỡ đi ra ngoài.
Long Phù Nguyệt cũng sợ tới mức đứng ở nơi đó, động cũng không dám động.
"Tên b**n th** này, quả nhiên không phải b**n th** bình thường. Vân Mặc Dao tốt xấu gì cũng xem như người bên gối hắn, hắn lại có thể đối đãi âm độc với nàng ta như thế! Người kia, cười thật ngọt, xuống tay thật âm độc, tuyệt đối là phúc hắc nam, nham hiểm đáng sợ......"
Long Phù Nguyệt đang ở trong bụng mãnh liệt oán thầm, chợt thấy thân mình nhẹ hẩng, đã bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy.
Nàng hoảng sợ: "Ngươi...... ngươi muốn xử phạt ta như thế nào?" Ông trời a, người bên gối mà hắn còn xuống tay âm độc như thế, còn nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, hắn sẽ không trực tiếp giết nàng chứ? Nghe nói làm Vương gia bình thường, muốn giết một tiểu nha đầu dễ dàng giống như b*p ch*t một con kiến vậy......
Mặt Phượng Thiên Vũ bình tĩnh, một câu cũng không nói, đem nàng đặt xuống trên chăn đệm nằm dưới đất, xem xét một chút thương thế trên mông nàng, lại bôi một ít thuốc mỡ lên. Lúc này mới buông tay. Lạnh lùng thốt: "Nhóc con, không nên tùy tiện để tiểu thanh xà của ngươi đả thương người, bằng không, bổn vương sẽ đem cánh tay này của ngươi chặt bỏ! Còn nữa, về sau ngươi chính là nha đầu bên người bổn vương, trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi. Sáng mai bổn vương phái riêng một người đến dạy ngươi quy tắc."
Hắn ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ nước, khuôn mặt tuấn tú nhất thời tối sầm: "Mới đây đã đến canh bốn rồi! Nhóc con, ngươi náo loạn làm cho bổn vương một đêm không ngủ! May mắn hiện tại không phải ở Thiên Tuyền quốc, bằng không bổn vương hiện tại đã vào triều. Tốt lắm, bổn vương chợp mắt một chút, đến canh năm ngươi nhớ đánh thức bổn vương, nếu như làm trể nãi chuyện của bổn vương, bổn vương sẽ lấy đầu của ngươi!"
Long Phù Nguyệt giờ phút này nào dám nói nửa chữ không? Cúi đầu đáp ứng, trong lòng lại đang oán thầm: "Nha, ta cũng một đêm không ngủ a, còn bị mấy đòn hiểm b**n th** của ngươi, 5555555, số ta thật khổ. Còn phải trông chừng canh giờ......"
Miệng vết thương trên mông nàng tuy rằng chẳng phải đau, nhưng vẫn là không dám chạm đất, chỉ có thể nằm úp sấp.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Vân Mặc Dao sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu: "Vương gia thứ tội, tiện thiếp cũng không dám... nữa, Vương gia thứ tội......" Cái trán của nàng ta gần như chảy máu.Phượng Thiên Vũ cũng thần sắc bất động, lạnh lạnh nói: "Ngươi tiếp tục dong dài, thì phải là sáu ngày......"Lần này, Vân Mặc Dao sợ tới mức không dám động, ngơ ngác tùy ý binh lính đem nàng ta đỡ đi ra ngoài.Long Phù Nguyệt cũng sợ tới mức đứng ở nơi đó, động cũng không dám động."Tên b**n th** này, quả nhiên không phải b**n th** bình thường. Vân Mặc Dao tốt xấu gì cũng xem như người bên gối hắn, hắn lại có thể đối đãi âm độc với nàng ta như thế! Người kia, cười thật ngọt, xuống tay thật âm độc, tuyệt đối là phúc hắc nam, nham hiểm đáng sợ......"Long Phù Nguyệt đang ở trong bụng mãnh liệt oán thầm, chợt thấy thân mình nhẹ hẩng, đã bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy.Nàng hoảng sợ: "Ngươi...... ngươi muốn xử phạt ta như thế nào?" Ông trời a, người bên gối mà hắn còn xuống tay âm độc như thế, còn nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, hắn sẽ không trực tiếp giết nàng chứ? Nghe nói làm Vương gia bình thường, muốn giết một tiểu nha đầu dễ dàng giống như b*p ch*t một con kiến vậy......Mặt Phượng Thiên Vũ bình tĩnh, một câu cũng không nói, đem nàng đặt xuống trên chăn đệm nằm dưới đất, xem xét một chút thương thế trên mông nàng, lại bôi một ít thuốc mỡ lên. Lúc này mới buông tay. Lạnh lùng thốt: "Nhóc con, không nên tùy tiện để tiểu thanh xà của ngươi đả thương người, bằng không, bổn vương sẽ đem cánh tay này của ngươi chặt bỏ! Còn nữa, về sau ngươi chính là nha đầu bên người bổn vương, trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi. Sáng mai bổn vương phái riêng một người đến dạy ngươi quy tắc."Hắn ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ nước, khuôn mặt tuấn tú nhất thời tối sầm: "Mới đây đã đến canh bốn rồi! Nhóc con, ngươi náo loạn làm cho bổn vương một đêm không ngủ! May mắn hiện tại không phải ở Thiên Tuyền quốc, bằng không bổn vương hiện tại đã vào triều. Tốt lắm, bổn vương chợp mắt một chút, đến canh năm ngươi nhớ đánh thức bổn vương, nếu như làm trể nãi chuyện của bổn vương, bổn vương sẽ lấy đầu của ngươi!"Long Phù Nguyệt giờ phút này nào dám nói nửa chữ không? Cúi đầu đáp ứng, trong lòng lại đang oán thầm: "Nha, ta cũng một đêm không ngủ a, còn bị mấy đòn hiểm b**n th** của ngươi, 5555555, số ta thật khổ. Còn phải trông chừng canh giờ......"Miệng vết thương trên mông nàng tuy rằng chẳng phải đau, nhưng vẫn là không dám chạm đất, chỉ có thể nằm úp sấp.