“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 76: Tên Vương Gia Biến Thái kia gọi ta đến làm cái gì?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Vừa nghe thị vệ báo Vương gia gọi, nàng chợt kinh hỉ, vội vội vàng vàng đi vào trong xe của Vương gia. Vừa vào Mặc Ngọc liền nhẹ nhàng quỳ xuống: “Tội thiếp xin bái kiến Vương gia.”Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng mặc một thân lam nhạt, môi không điểm mà hồng, lông mày không vẽ mà cong, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nàng dường như tiều tụy không ít.Phượng Thiên Vũ lại không bận tâm đến tâm tình của nàng, kéo nàng vào lòng, bàn tay thô bạo xé rách y phục của nàng. Thân mình chuyển động một cái, không chút ôn nhu liền vọt vào trong cơ thể của nàng….Vân Mặc Ngọc hoảng sợ, không rõ hôm nay tại sao Vương gia lại đối xử với nàng như thế, nhưng Vương gia có thể một lần nữa sủng hạnh nàng cũng đã là vinh dự lớn nhất của nàng rồi. Nàng không dám nói một câu, vươn người dậy, liều mạng phối hợp với hắn, trong xe vang lên những âm thanh quyến rũ rung động lòng người....(Nhok: may mà truyện này ko hot quá nếu ko ta sợ mình sẽ nhập viện trước khi edit xong *phù*)Đại quân đã đi được ba bốn ngày, tính tình Phượng Thiên Vũ không bình thường, cũng không triệu kiến Long Phù Nguyệt một lần nào nữa, nàng trở nên tự do tự tại. Nhưng ở một mình trong xe ngựa cũng có chút buồn, hơn nữa bất kể nàng đi nơi nào cũng có một người theo sau, dường như sợ nàng chạy mất. Nàng cảm thấy thật buồn bực.Nàng cảm thấy thật khó chịu, liền chạy đến quân tùy đại phu mượn mấy quyển y học, mặc dù là cổ đại nhưng cũng đã phát minh ra thuật in ấn, chất lượng cư nhiên cũng không được tốt lắm. Nhìn vào chữ bên trong cùng với chữ nàng học ở hiện đại cũng không khác nhau nhiều lắm. Điều này khiến nàng vô cùng sung sướng, mỗi ngày đều ở trong xe ngựa đọc các tác phẩm vĩ đại, sau vài ngày, tri thức cũng được mở mang không ít.Mặt trời sắp xuống núi, đại quân liền hạ trại nghỉ tạm. Phía sau dãy núi kia chính là Thiên Tuyền quốc, binh lính nhìn về hướng đó, tinh thần cũng được thả lỏng một chút.Long Phù Nguyệt đứng ở trong lều, đốt một cây nến, nhìn vào sách, dần dần có cảm giác mơ màng dâng lên.Nàng mông lung, đang muốn đi vào giấc ngủ, chợt nghe bên ngoài có người đưa tin: “Cửu Vương gia cho mời Long cô nương đi soát trướng.”Long Phù Nguyệt sững sờ: “Vào giờ này, Vương Gia Yêu nghiệt kia bảo ta đi làm cái gì a?"Nhưng hắn đã cho gọi, thì dù nàng không tình nguyện cũng phải đi, bằng không tên kia không vừa ý không biết sẽ nghĩ ra biện pháp gì để tra tấn nàng.
Vừa nghe thị vệ báo Vương gia gọi, nàng chợt kinh hỉ, vội vội vàng vàng đi vào trong xe của Vương gia. Vừa vào Mặc Ngọc liền nhẹ nhàng quỳ xuống: “Tội thiếp xin bái kiến Vương gia.”
Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng mặc một thân lam nhạt, môi không điểm mà hồng, lông mày không vẽ mà cong, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nàng dường như tiều tụy không ít.
Phượng Thiên Vũ lại không bận tâm đến tâm tình của nàng, kéo nàng vào lòng, bàn tay thô bạo xé rách y phục của nàng. Thân mình chuyển động một cái, không chút ôn nhu liền vọt vào trong cơ thể của nàng….
Vân Mặc Ngọc hoảng sợ, không rõ hôm nay tại sao Vương gia lại đối xử với nàng như thế, nhưng Vương gia có thể một lần nữa sủng hạnh nàng cũng đã là vinh dự lớn nhất của nàng rồi. Nàng không dám nói một câu, vươn người dậy, liều mạng phối hợp với hắn, trong xe vang lên những âm thanh quyến rũ rung động lòng người....(Nhok: may mà truyện này ko hot quá nếu ko ta sợ mình sẽ nhập viện trước khi edit xong *phù*)
Đại quân đã đi được ba bốn ngày, tính tình Phượng Thiên Vũ không bình thường, cũng không triệu kiến Long Phù Nguyệt một lần nào nữa, nàng trở nên tự do tự tại. Nhưng ở một mình trong xe ngựa cũng có chút buồn, hơn nữa bất kể nàng đi nơi nào cũng có một người theo sau, dường như sợ nàng chạy mất. Nàng cảm thấy thật buồn bực.
Nàng cảm thấy thật khó chịu, liền chạy đến quân tùy đại phu mượn mấy quyển y học, mặc dù là cổ đại nhưng cũng đã phát minh ra thuật in ấn, chất lượng cư nhiên cũng không được tốt lắm. Nhìn vào chữ bên trong cùng với chữ nàng học ở hiện đại cũng không khác nhau nhiều lắm. Điều này khiến nàng vô cùng sung sướng, mỗi ngày đều ở trong xe ngựa đọc các tác phẩm vĩ đại, sau vài ngày, tri thức cũng được mở mang không ít.
Mặt trời sắp xuống núi, đại quân liền hạ trại nghỉ tạm. Phía sau dãy núi kia chính là Thiên Tuyền quốc, binh lính nhìn về hướng đó, tinh thần cũng được thả lỏng một chút.
Long Phù Nguyệt đứng ở trong lều, đốt một cây nến, nhìn vào sách, dần dần có cảm giác mơ màng dâng lên.
Nàng mông lung, đang muốn đi vào giấc ngủ, chợt nghe bên ngoài có người đưa tin: “Cửu Vương gia cho mời Long cô nương đi soát trướng.”
Long Phù Nguyệt sững sờ: “Vào giờ này, Vương Gia Yêu nghiệt kia bảo ta đi làm cái gì a?"
Nhưng hắn đã cho gọi, thì dù nàng không tình nguyện cũng phải đi, bằng không tên kia không vừa ý không biết sẽ nghĩ ra biện pháp gì để tra tấn nàng.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Vừa nghe thị vệ báo Vương gia gọi, nàng chợt kinh hỉ, vội vội vàng vàng đi vào trong xe của Vương gia. Vừa vào Mặc Ngọc liền nhẹ nhàng quỳ xuống: “Tội thiếp xin bái kiến Vương gia.”Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng mặc một thân lam nhạt, môi không điểm mà hồng, lông mày không vẽ mà cong, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nàng dường như tiều tụy không ít.Phượng Thiên Vũ lại không bận tâm đến tâm tình của nàng, kéo nàng vào lòng, bàn tay thô bạo xé rách y phục của nàng. Thân mình chuyển động một cái, không chút ôn nhu liền vọt vào trong cơ thể của nàng….Vân Mặc Ngọc hoảng sợ, không rõ hôm nay tại sao Vương gia lại đối xử với nàng như thế, nhưng Vương gia có thể một lần nữa sủng hạnh nàng cũng đã là vinh dự lớn nhất của nàng rồi. Nàng không dám nói một câu, vươn người dậy, liều mạng phối hợp với hắn, trong xe vang lên những âm thanh quyến rũ rung động lòng người....(Nhok: may mà truyện này ko hot quá nếu ko ta sợ mình sẽ nhập viện trước khi edit xong *phù*)Đại quân đã đi được ba bốn ngày, tính tình Phượng Thiên Vũ không bình thường, cũng không triệu kiến Long Phù Nguyệt một lần nào nữa, nàng trở nên tự do tự tại. Nhưng ở một mình trong xe ngựa cũng có chút buồn, hơn nữa bất kể nàng đi nơi nào cũng có một người theo sau, dường như sợ nàng chạy mất. Nàng cảm thấy thật buồn bực.Nàng cảm thấy thật khó chịu, liền chạy đến quân tùy đại phu mượn mấy quyển y học, mặc dù là cổ đại nhưng cũng đã phát minh ra thuật in ấn, chất lượng cư nhiên cũng không được tốt lắm. Nhìn vào chữ bên trong cùng với chữ nàng học ở hiện đại cũng không khác nhau nhiều lắm. Điều này khiến nàng vô cùng sung sướng, mỗi ngày đều ở trong xe ngựa đọc các tác phẩm vĩ đại, sau vài ngày, tri thức cũng được mở mang không ít.Mặt trời sắp xuống núi, đại quân liền hạ trại nghỉ tạm. Phía sau dãy núi kia chính là Thiên Tuyền quốc, binh lính nhìn về hướng đó, tinh thần cũng được thả lỏng một chút.Long Phù Nguyệt đứng ở trong lều, đốt một cây nến, nhìn vào sách, dần dần có cảm giác mơ màng dâng lên.Nàng mông lung, đang muốn đi vào giấc ngủ, chợt nghe bên ngoài có người đưa tin: “Cửu Vương gia cho mời Long cô nương đi soát trướng.”Long Phù Nguyệt sững sờ: “Vào giờ này, Vương Gia Yêu nghiệt kia bảo ta đi làm cái gì a?"Nhưng hắn đã cho gọi, thì dù nàng không tình nguyện cũng phải đi, bằng không tên kia không vừa ý không biết sẽ nghĩ ra biện pháp gì để tra tấn nàng.