“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 78: Tim chợt đập nhanh
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Đi, hay không đi? Trong đầu nàng xuất hiện sự giằng co.“Thánh nữ công chúa, người còn do dự gì thế? Không đi chúng ta sẽ bị phát hiện mất! Ác ma kia tuy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không động tới người, nhưng ai đảm bảo về sau hắn sẽ bỏ qua cho người, người đường đường là Thánh nữ công chúa sao có thể làm nô làm thiếp?” Người nọ có chút lo lắng nói.Long Phù Nguyệt mỉm cười nói: “Ngươi theo dõi ta! Ngươi trà trộn vào từ khi nào?”Trong đôi mắt người nọ hiện lên một chút ngạc nhiên: “Thánh nữ thật thông minh, không sai, để chờ thời cơ cứu công chúa mạt tướng đã ở trong đại quân 3-4 ngày……”“Vậy ngươi tên gì?” Long Phù Nguyệt vẫn chưa yên tâm.“Thánh nữ công chúa thật sự đã quên mạt tướng rồi, mạt tướng là Dương Tư Minh, đã từng là hộ vệ của công chúa, ngày thành phá cũng vừa lúc mạt tướng về nhà thăm người thân, khi trở lại thì tất cả đã không thể cứu vãn được nữa…….Vì vậy mới khiến công chúa rơi vào tay bọn họ, là mạt tướng thất trách, sau khi mạt tướng đưa công chúa rời khỏi đây, sẽ chịu mọi sự trừng phạt của người!” Vẻ mặt Dương Tư Minh đầy thẹn thùng.Long Phù Nguyệt nhìn mặt hắn, không giống như đang giả vờ, không khỏi động tâm. Cắn răng một cái, gật đầu: “Được, ta đi với ngươi.”Nàng mặc bộ áo giáp kia, bộ này chỉ dành cho binh lính có vóc dáng gầy nhỏ mặc. Nhưng ở trên người Long Phù Nguyệt vẫn lớn. Nhưng như vậy cũng có thể chấp nhận được.Dương Tư Minh quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ mọi việc, bất cứ chuyện gì cũng làm xong tất cả. Hơn nữa tối nay binh lính đều có chút lơi lỏng, Long Phù Nguyệt cúi đầu, đi theo sau lưng Dương Tư Minh thoát ra ngoài rất dễ dàng.Một lát sau doanh trại của Phượng Thiên Vũ đã ở sau lưng họ, trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy loạn.Tự do, nàng rốt cục tự do!Cũng không biết vì sao, khi chạy thoát khỏi ma chưởng của Phượng Thiên Vũ nàng rất cao hứng, nhưng lại có một cảm giác mất mát không thể diễn tả….Lúc này là nửa đêm, doanh trại vẫn im ắng. Trừ bỏ binh lính tuần tra, thì tất cả mọi người đều đang ngủ, lều của Phượng Thiên Vũ cũng đen kịt, tất nhiên là hắn cũng đang ngủ say.Dương Tư Minh đưa nàng vào trong núi.Long Phù Nguyệt một cước sâu, một cước mỏng theo phía sau hắn, không hiểu, tim đập chợt gia tốc, bất an đầy dẫy tứ chi bách hài.
Đi, hay không đi? Trong đầu nàng xuất hiện sự giằng co.
“Thánh nữ công chúa, người còn do dự gì thế? Không đi chúng ta sẽ bị phát hiện mất! Ác ma kia tuy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không động tới người, nhưng ai đảm bảo về sau hắn sẽ bỏ qua cho người, người đường đường là Thánh nữ công chúa sao có thể làm nô làm thiếp?” Người nọ có chút lo lắng nói.
Long Phù Nguyệt mỉm cười nói: “Ngươi theo dõi ta! Ngươi trà trộn vào từ khi nào?”
Trong đôi mắt người nọ hiện lên một chút ngạc nhiên: “Thánh nữ thật thông minh, không sai, để chờ thời cơ cứu công chúa mạt tướng đã ở trong đại quân 3-4 ngày……”
“Vậy ngươi tên gì?” Long Phù Nguyệt vẫn chưa yên tâm.
“Thánh nữ công chúa thật sự đã quên mạt tướng rồi, mạt tướng là Dương Tư Minh, đã từng là hộ vệ của công chúa, ngày thành phá cũng vừa lúc mạt tướng về nhà thăm người thân, khi trở lại thì tất cả đã không thể cứu vãn được nữa…….Vì vậy mới khiến công chúa rơi vào tay bọn họ, là mạt tướng thất trách, sau khi mạt tướng đưa công chúa rời khỏi đây, sẽ chịu mọi sự trừng phạt của người!” Vẻ mặt Dương Tư Minh đầy thẹn thùng.
Long Phù Nguyệt nhìn mặt hắn, không giống như đang giả vờ, không khỏi động tâm. Cắn răng một cái, gật đầu: “Được, ta đi với ngươi.”
Nàng mặc bộ áo giáp kia, bộ này chỉ dành cho binh lính có vóc dáng gầy nhỏ mặc. Nhưng ở trên người Long Phù Nguyệt vẫn lớn. Nhưng như vậy cũng có thể chấp nhận được.
Dương Tư Minh quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ mọi việc, bất cứ chuyện gì cũng làm xong tất cả. Hơn nữa tối nay binh lính đều có chút lơi lỏng, Long Phù Nguyệt cúi đầu, đi theo sau lưng Dương Tư Minh thoát ra ngoài rất dễ dàng.
Một lát sau doanh trại của Phượng Thiên Vũ đã ở sau lưng họ, trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy loạn.
Tự do, nàng rốt cục tự do!
Cũng không biết vì sao, khi chạy thoát khỏi ma chưởng của Phượng Thiên Vũ nàng rất cao hứng, nhưng lại có một cảm giác mất mát không thể diễn tả….
Lúc này là nửa đêm, doanh trại vẫn im ắng. Trừ bỏ binh lính tuần tra, thì tất cả mọi người đều đang ngủ, lều của Phượng Thiên Vũ cũng đen kịt, tất nhiên là hắn cũng đang ngủ say.
Dương Tư Minh đưa nàng vào trong núi.
Long Phù Nguyệt một cước sâu, một cước mỏng theo phía sau hắn, không hiểu, tim đập chợt gia tốc, bất an đầy dẫy tứ chi bách hài.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Đi, hay không đi? Trong đầu nàng xuất hiện sự giằng co.“Thánh nữ công chúa, người còn do dự gì thế? Không đi chúng ta sẽ bị phát hiện mất! Ác ma kia tuy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không động tới người, nhưng ai đảm bảo về sau hắn sẽ bỏ qua cho người, người đường đường là Thánh nữ công chúa sao có thể làm nô làm thiếp?” Người nọ có chút lo lắng nói.Long Phù Nguyệt mỉm cười nói: “Ngươi theo dõi ta! Ngươi trà trộn vào từ khi nào?”Trong đôi mắt người nọ hiện lên một chút ngạc nhiên: “Thánh nữ thật thông minh, không sai, để chờ thời cơ cứu công chúa mạt tướng đã ở trong đại quân 3-4 ngày……”“Vậy ngươi tên gì?” Long Phù Nguyệt vẫn chưa yên tâm.“Thánh nữ công chúa thật sự đã quên mạt tướng rồi, mạt tướng là Dương Tư Minh, đã từng là hộ vệ của công chúa, ngày thành phá cũng vừa lúc mạt tướng về nhà thăm người thân, khi trở lại thì tất cả đã không thể cứu vãn được nữa…….Vì vậy mới khiến công chúa rơi vào tay bọn họ, là mạt tướng thất trách, sau khi mạt tướng đưa công chúa rời khỏi đây, sẽ chịu mọi sự trừng phạt của người!” Vẻ mặt Dương Tư Minh đầy thẹn thùng.Long Phù Nguyệt nhìn mặt hắn, không giống như đang giả vờ, không khỏi động tâm. Cắn răng một cái, gật đầu: “Được, ta đi với ngươi.”Nàng mặc bộ áo giáp kia, bộ này chỉ dành cho binh lính có vóc dáng gầy nhỏ mặc. Nhưng ở trên người Long Phù Nguyệt vẫn lớn. Nhưng như vậy cũng có thể chấp nhận được.Dương Tư Minh quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ mọi việc, bất cứ chuyện gì cũng làm xong tất cả. Hơn nữa tối nay binh lính đều có chút lơi lỏng, Long Phù Nguyệt cúi đầu, đi theo sau lưng Dương Tư Minh thoát ra ngoài rất dễ dàng.Một lát sau doanh trại của Phượng Thiên Vũ đã ở sau lưng họ, trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy loạn.Tự do, nàng rốt cục tự do!Cũng không biết vì sao, khi chạy thoát khỏi ma chưởng của Phượng Thiên Vũ nàng rất cao hứng, nhưng lại có một cảm giác mất mát không thể diễn tả….Lúc này là nửa đêm, doanh trại vẫn im ắng. Trừ bỏ binh lính tuần tra, thì tất cả mọi người đều đang ngủ, lều của Phượng Thiên Vũ cũng đen kịt, tất nhiên là hắn cũng đang ngủ say.Dương Tư Minh đưa nàng vào trong núi.Long Phù Nguyệt một cước sâu, một cước mỏng theo phía sau hắn, không hiểu, tim đập chợt gia tốc, bất an đầy dẫy tứ chi bách hài.