Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 112: Chân của nàng quấn ở trên người của ta rồi!

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… "Ừm, tạm được, nhưng mà vẫn không thể so sánh với khẩu vị thường ngày của Đại gia....". Vừa nghe nhắc đến hương vị mỹ thực hiện thời yêu thích, hai mắt lão nhân tỏa sáng lấp lánh: "Tiểu Vũ mao, vì trừng phạt ngươi không tôn trọng, Đại gia phạt ngươi đem lại thịt một con bồ câu cho Đại gia, ta muốn loại thịt này trơn mềm, cho thêm một ít loại gia vị"Phượng Thiên Vũ cười dài nói: "Có thể mời sư phụ đại giá đến đây, đừng nói một con bồ câu, một trăm con cũng có." Ra hiệu với một Cơ thiếp, Cơ thiếp kia nhanh chóng đi an bài.Phượng Thiên Vũ lại nói tiếp: "Sư phụ, cảm giác chiếc xe ghế dựa có bánh này như thế nào?"Lão nhân kia cười híp mắt gật gật đầu: "Không sai, rất không tồi, Đại gia ngồi ở trên cũng không nghĩ sẽ rơi xuống."Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Vậy sư phụ lão nhân gia ngài nên nhanh chóng đem nha đầu này chữa khỏi, bằng không chân của nàng lỡ có mất rồi, ngài liền không chiếm được ghế dựa cổ quái này đâu."Lão nhân kia gật gật đầu: "Ừm, như vậy...." Nói tới đây, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, liền lên tiếng khiển trách: "Xú tiểu tử, thì ra ngươi quanh co lòng vòng chèn ép ta, là vì để cho ta nhanh chóng trị liệu vết thương nơi chân cho nha đầu này a. Đại gia suýt nữa lại bị ngươi lừa! Hừ, ngươi muốn Đại gia chữa, Đại gia cố tình không chữa!"Ánh mắt của ông tựa như đứa nhỏ cáu kỉnh, làm sao còn có nửa phần bộ dáng thần y...Tiên phong đạo cốt?Phượng Thiên Vũ không thay đổi thần sắc, cười hì hì: "Sư phụ, hình như là người đã đáp ứng tiểu cô nương này rồi đó, chẳng lẽ đường đường là Nam Vực quỷ y thế nhưng lại nói không giữ lời, thất tín với một tiểu nha đầu chưa dứt sữa?"Hắn nói một câu này, nhất thời chèn ép vị Nam Vực thần y nói không ra lời.Nín một lúc lâu sau, lão mới trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái: "Xú tiểu tử, ngay cả sư phụ ngươi cũng dùng kế, hắc hắc, ngươi thật đúng là trò giỏi hơn thầy mà thắng cũng không hay, nhưng mà, Đại gia liền thích loại giọng này! Có nghiệt đồ tính khí thất thường thường như ngươi đùa với ta, cũng làm cho Đại gia khí mạch thông thuận, có thể sống lâu hơn. Tiểu nha đầu này ta thích. Chân của nàng ta sẽ chữa!"Phượng Thiên Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm.Thì ra ngày ấy lúc hắn giúp Long Phù Nguyệt băng bó, đã phát giác xương cốt chân của nàng hoàn toàn đã bị gãy mát.

"Ừm, tạm được, nhưng mà vẫn không thể so sánh với khẩu vị thường ngày của Đại gia....". Vừa nghe nhắc đến hương vị mỹ thực hiện thời yêu thích, hai mắt lão nhân tỏa sáng lấp lánh: "Tiểu Vũ mao, vì trừng phạt ngươi không tôn trọng, Đại gia phạt ngươi đem lại thịt một con bồ câu cho Đại gia, ta muốn loại thịt này trơn mềm, cho thêm một ít loại gia vị"

Phượng Thiên Vũ cười dài nói: "Có thể mời sư phụ đại giá đến đây, đừng nói một con bồ câu, một trăm con cũng có." Ra hiệu với một Cơ thiếp, Cơ thiếp kia nhanh chóng đi an bài.

Phượng Thiên Vũ lại nói tiếp: "Sư phụ, cảm giác chiếc xe ghế dựa có bánh này như thế nào?"

Lão nhân kia cười híp mắt gật gật đầu: "Không sai, rất không tồi, Đại gia ngồi ở trên cũng không nghĩ sẽ rơi xuống."

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Vậy sư phụ lão nhân gia ngài nên nhanh chóng đem nha đầu này chữa khỏi, bằng không chân của nàng lỡ có mất rồi, ngài liền không chiếm được ghế dựa cổ quái này đâu."

Lão nhân kia gật gật đầu: "Ừm, như vậy...." Nói tới đây, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, liền lên tiếng khiển trách: "Xú tiểu tử, thì ra ngươi quanh co lòng vòng chèn ép ta, là vì để cho ta nhanh chóng trị liệu vết thương nơi chân cho nha đầu này a. Đại gia suýt nữa lại bị ngươi lừa! Hừ, ngươi muốn Đại gia chữa, Đại gia cố tình không chữa!"

Ánh mắt của ông tựa như đứa nhỏ cáu kỉnh, làm sao còn có nửa phần bộ dáng thần y...Tiên phong đạo cốt?

Phượng Thiên Vũ không thay đổi thần sắc, cười hì hì: "Sư phụ, hình như là người đã đáp ứng tiểu cô nương này rồi đó, chẳng lẽ đường đường là Nam Vực quỷ y thế nhưng lại nói không giữ lời, thất tín với một tiểu nha đầu chưa dứt sữa?"

Hắn nói một câu này, nhất thời chèn ép vị Nam Vực thần y nói không ra lời.

Nín một lúc lâu sau, lão mới trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái: "Xú tiểu tử, ngay cả sư phụ ngươi cũng dùng kế, hắc hắc, ngươi thật đúng là trò giỏi hơn thầy mà thắng cũng không hay, nhưng mà, Đại gia liền thích loại giọng này! Có nghiệt đồ tính khí thất thường thường như ngươi đùa với ta, cũng làm cho Đại gia khí mạch thông thuận, có thể sống lâu hơn. Tiểu nha đầu này ta thích. Chân của nàng ta sẽ chữa!"

Phượng Thiên Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra ngày ấy lúc hắn giúp Long Phù Nguyệt băng bó, đã phát giác xương cốt chân của nàng hoàn toàn đã bị gãy mát.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… "Ừm, tạm được, nhưng mà vẫn không thể so sánh với khẩu vị thường ngày của Đại gia....". Vừa nghe nhắc đến hương vị mỹ thực hiện thời yêu thích, hai mắt lão nhân tỏa sáng lấp lánh: "Tiểu Vũ mao, vì trừng phạt ngươi không tôn trọng, Đại gia phạt ngươi đem lại thịt một con bồ câu cho Đại gia, ta muốn loại thịt này trơn mềm, cho thêm một ít loại gia vị"Phượng Thiên Vũ cười dài nói: "Có thể mời sư phụ đại giá đến đây, đừng nói một con bồ câu, một trăm con cũng có." Ra hiệu với một Cơ thiếp, Cơ thiếp kia nhanh chóng đi an bài.Phượng Thiên Vũ lại nói tiếp: "Sư phụ, cảm giác chiếc xe ghế dựa có bánh này như thế nào?"Lão nhân kia cười híp mắt gật gật đầu: "Không sai, rất không tồi, Đại gia ngồi ở trên cũng không nghĩ sẽ rơi xuống."Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Vậy sư phụ lão nhân gia ngài nên nhanh chóng đem nha đầu này chữa khỏi, bằng không chân của nàng lỡ có mất rồi, ngài liền không chiếm được ghế dựa cổ quái này đâu."Lão nhân kia gật gật đầu: "Ừm, như vậy...." Nói tới đây, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, liền lên tiếng khiển trách: "Xú tiểu tử, thì ra ngươi quanh co lòng vòng chèn ép ta, là vì để cho ta nhanh chóng trị liệu vết thương nơi chân cho nha đầu này a. Đại gia suýt nữa lại bị ngươi lừa! Hừ, ngươi muốn Đại gia chữa, Đại gia cố tình không chữa!"Ánh mắt của ông tựa như đứa nhỏ cáu kỉnh, làm sao còn có nửa phần bộ dáng thần y...Tiên phong đạo cốt?Phượng Thiên Vũ không thay đổi thần sắc, cười hì hì: "Sư phụ, hình như là người đã đáp ứng tiểu cô nương này rồi đó, chẳng lẽ đường đường là Nam Vực quỷ y thế nhưng lại nói không giữ lời, thất tín với một tiểu nha đầu chưa dứt sữa?"Hắn nói một câu này, nhất thời chèn ép vị Nam Vực thần y nói không ra lời.Nín một lúc lâu sau, lão mới trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái: "Xú tiểu tử, ngay cả sư phụ ngươi cũng dùng kế, hắc hắc, ngươi thật đúng là trò giỏi hơn thầy mà thắng cũng không hay, nhưng mà, Đại gia liền thích loại giọng này! Có nghiệt đồ tính khí thất thường thường như ngươi đùa với ta, cũng làm cho Đại gia khí mạch thông thuận, có thể sống lâu hơn. Tiểu nha đầu này ta thích. Chân của nàng ta sẽ chữa!"Phượng Thiên Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm.Thì ra ngày ấy lúc hắn giúp Long Phù Nguyệt băng bó, đã phát giác xương cốt chân của nàng hoàn toàn đã bị gãy mát.

Chương 112: Chân của nàng quấn ở trên người của ta rồi!