Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 128: Ngươi vẫn là tiểu ngu ngốc luôn gặp tình trạng không may như cũ

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… "Phốc" nàng tựa hồ rơi xuống bên trong một cái đệm mềm mại. Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, một âm thanh quen thuộc thanh thúy vang lên ở bên tai nàng: "Hai năm không gặp, ngươi vẫn là tiểu ngu ngốc luôn gặp tình trạng không may như cũ.""Á?!" Long Phù Nguyệt bị thanh âm này hoàn toàn lôi trở lại, thân mình nháy mắt cứng ngắc, không dám mở to mắt.Phượng Thiên Vũ! Đây dĩ nhiên là thanh âm của Phượng Thiên Vũ, người kia, rốt cục cũng tìm tới!Nàng xoay người một cái, luống cuống tay chân nhảy xuống đất. Nhảy xa ra hai bước, mới mở to mắt.Nàng lại thấy được cái tên làm điên đảo chúng sinh kia đang tươi cười, áo choàng trắng thêu hoa văn lưu động, tinh xảo, tinh mỹ tuyệt luân, gió nhẹ thổi, tay áo phất phơ, như thu hút hết mọi tinh hoa của nhật nguyệt. Hắn —— Vẫn đẹp không gì sánh nổi như trước.Hắn cười dài nhìn nàng, trong đôi mắt xanh lạnh lùng có ẩn ẩn ánh sáng chớp động: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, không biết ta?Tim Long Phù Nguyệt đập vừa nhanh vừa vội, hai chân như nhũn ra, ha ha cười ngây ngô vài tiếng: "Làm gì có? Làm gì có chứ? Ta làm sao có thể quên ngươi? Ngươi, ngươi không phải là Tiểu Vũ Mao sư huynh sao...""Tiểu Vũ mao?! Sư huynh?" Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ đen hơn phân nửa, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu nha đầu, nàng thật sự bái lão nhân kia làm sư phụ rồi?"Long Phù Nguyệt hơi ngửa đầu: "Như thế nào? Không được a? Chẳng lẽ chỉ cho phép ông ấy thu ngươi làm đồ đệ, còn ta thì không được?"Phượng Thiên Vũ cười ha ha, dùng chiết phiến nhẹ nhàng gõ trên đầu Long Phù Nguyệt một cái: "Đương nhiên —— Có thể!"Một đôi mắt mị hoặc hoa đào trên dưới đánh giá Long Phù Nguyệt một chút: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng cao không ít a." Lại hơi hơi nhíu nhíu mày: "Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại bẩn giống như con mèo hoa, để cho ta xem, nàng có trở nên xinh đẹp hay không?"Long Phù Nguyệt còn không có kịp phản ứng, tay nhỏ bé đã bị hắn cầm, một trận hương thơm ngào ngạt thản nhiên vào trong mũi, một khối mềm mại gì đó xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.Cũng không biết là vì sao, Long Phù Nguyệt dựa vào một chút gần hắn, liền mặt nóng tim đập, trong lòng giống như đạp phải con thỏ, bất ổn.Nàng cuống quít lui về phía sau, ngượng ngùng cười nói: "Ta...... Ta tự mình làm!"Từ trong lòng lấy ra khăn tay, lung tung lau vài cái.Phượng Thiên Vũ nhìn nàng kinh hoàng giống nhưc on thỏ, không khỏi có chút buồn cười, lại vừa nhìn thấy trong tay nàng chiếc khăn tay, đôi mắt ngưng tụ, trong lòng hơi động một chút.

"Phốc" nàng tựa hồ rơi xuống bên trong một cái đệm mềm mại. Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, một âm thanh quen thuộc thanh thúy vang lên ở bên tai nàng: "Hai năm không gặp, ngươi vẫn là tiểu ngu ngốc luôn gặp tình trạng không may như cũ."

"Á?!" Long Phù Nguyệt bị thanh âm này hoàn toàn lôi trở lại, thân mình nháy mắt cứng ngắc, không dám mở to mắt.

Phượng Thiên Vũ! Đây dĩ nhiên là thanh âm của Phượng Thiên Vũ, người kia, rốt cục cũng tìm tới!

Nàng xoay người một cái, luống cuống tay chân nhảy xuống đất. Nhảy xa ra hai bước, mới mở to mắt.

Nàng lại thấy được cái tên làm điên đảo chúng sinh kia đang tươi cười, áo choàng trắng thêu hoa văn lưu động, tinh xảo, tinh mỹ tuyệt luân, gió nhẹ thổi, tay áo phất phơ, như thu hút hết mọi tinh hoa của nhật nguyệt. Hắn —— Vẫn đẹp không gì sánh nổi như trước.

Hắn cười dài nhìn nàng, trong đôi mắt xanh lạnh lùng có ẩn ẩn ánh sáng chớp động: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, không biết ta?

Tim Long Phù Nguyệt đập vừa nhanh vừa vội, hai chân như nhũn ra, ha ha cười ngây ngô vài tiếng: "Làm gì có? Làm gì có chứ? Ta làm sao có thể quên ngươi? Ngươi, ngươi không phải là Tiểu Vũ Mao sư huynh sao..."

"Tiểu Vũ mao?! Sư huynh?" Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ đen hơn phân nửa, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu nha đầu, nàng thật sự bái lão nhân kia làm sư phụ rồi?"

Long Phù Nguyệt hơi ngửa đầu: "Như thế nào? Không được a? Chẳng lẽ chỉ cho phép ông ấy thu ngươi làm đồ đệ, còn ta thì không được?"

Phượng Thiên Vũ cười ha ha, dùng chiết phiến nhẹ nhàng gõ trên đầu Long Phù Nguyệt một cái: "Đương nhiên —— Có thể!"

Một đôi mắt mị hoặc hoa đào trên dưới đánh giá Long Phù Nguyệt một chút: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng cao không ít a." Lại hơi hơi nhíu nhíu mày: "Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại bẩn giống như con mèo hoa, để cho ta xem, nàng có trở nên xinh đẹp hay không?"

Long Phù Nguyệt còn không có kịp phản ứng, tay nhỏ bé đã bị hắn cầm, một trận hương thơm ngào ngạt thản nhiên vào trong mũi, một khối mềm mại gì đó xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Cũng không biết là vì sao, Long Phù Nguyệt dựa vào một chút gần hắn, liền mặt nóng tim đập, trong lòng giống như đạp phải con thỏ, bất ổn.

Nàng cuống quít lui về phía sau, ngượng ngùng cười nói: "Ta...... Ta tự mình làm!"

Từ trong lòng lấy ra khăn tay, lung tung lau vài cái.

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng kinh hoàng giống nhưc on thỏ, không khỏi có chút buồn cười, lại vừa nhìn thấy trong tay nàng chiếc khăn tay, đôi mắt ngưng tụ, trong lòng hơi động một chút.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… "Phốc" nàng tựa hồ rơi xuống bên trong một cái đệm mềm mại. Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, một âm thanh quen thuộc thanh thúy vang lên ở bên tai nàng: "Hai năm không gặp, ngươi vẫn là tiểu ngu ngốc luôn gặp tình trạng không may như cũ.""Á?!" Long Phù Nguyệt bị thanh âm này hoàn toàn lôi trở lại, thân mình nháy mắt cứng ngắc, không dám mở to mắt.Phượng Thiên Vũ! Đây dĩ nhiên là thanh âm của Phượng Thiên Vũ, người kia, rốt cục cũng tìm tới!Nàng xoay người một cái, luống cuống tay chân nhảy xuống đất. Nhảy xa ra hai bước, mới mở to mắt.Nàng lại thấy được cái tên làm điên đảo chúng sinh kia đang tươi cười, áo choàng trắng thêu hoa văn lưu động, tinh xảo, tinh mỹ tuyệt luân, gió nhẹ thổi, tay áo phất phơ, như thu hút hết mọi tinh hoa của nhật nguyệt. Hắn —— Vẫn đẹp không gì sánh nổi như trước.Hắn cười dài nhìn nàng, trong đôi mắt xanh lạnh lùng có ẩn ẩn ánh sáng chớp động: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, không biết ta?Tim Long Phù Nguyệt đập vừa nhanh vừa vội, hai chân như nhũn ra, ha ha cười ngây ngô vài tiếng: "Làm gì có? Làm gì có chứ? Ta làm sao có thể quên ngươi? Ngươi, ngươi không phải là Tiểu Vũ Mao sư huynh sao...""Tiểu Vũ mao?! Sư huynh?" Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ đen hơn phân nửa, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu nha đầu, nàng thật sự bái lão nhân kia làm sư phụ rồi?"Long Phù Nguyệt hơi ngửa đầu: "Như thế nào? Không được a? Chẳng lẽ chỉ cho phép ông ấy thu ngươi làm đồ đệ, còn ta thì không được?"Phượng Thiên Vũ cười ha ha, dùng chiết phiến nhẹ nhàng gõ trên đầu Long Phù Nguyệt một cái: "Đương nhiên —— Có thể!"Một đôi mắt mị hoặc hoa đào trên dưới đánh giá Long Phù Nguyệt một chút: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng cao không ít a." Lại hơi hơi nhíu nhíu mày: "Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại bẩn giống như con mèo hoa, để cho ta xem, nàng có trở nên xinh đẹp hay không?"Long Phù Nguyệt còn không có kịp phản ứng, tay nhỏ bé đã bị hắn cầm, một trận hương thơm ngào ngạt thản nhiên vào trong mũi, một khối mềm mại gì đó xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.Cũng không biết là vì sao, Long Phù Nguyệt dựa vào một chút gần hắn, liền mặt nóng tim đập, trong lòng giống như đạp phải con thỏ, bất ổn.Nàng cuống quít lui về phía sau, ngượng ngùng cười nói: "Ta...... Ta tự mình làm!"Từ trong lòng lấy ra khăn tay, lung tung lau vài cái.Phượng Thiên Vũ nhìn nàng kinh hoàng giống nhưc on thỏ, không khỏi có chút buồn cười, lại vừa nhìn thấy trong tay nàng chiếc khăn tay, đôi mắt ngưng tụ, trong lòng hơi động một chút.

Chương 128: Ngươi vẫn là tiểu ngu ngốc luôn gặp tình trạng không may như cũ