“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 145: Chớ náo loạn, mau xuống dưới
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Chợt thấy Long Phù Nguyệt, lông mày giật một cái, giận tím mặt: “Tiểu tử ngươi từ đâu đến?! Dám động vào nữ nhân của ta!” Giơ tay lên một ly trà bay thẳng tới chỗ nàng.Chén trà của hắn còn chưa bay tới, một chưởng lực bên cạnh đánh tới, đem ly trà rơi xuống dưới. Phượng Thiên Vũ cười nhẹ: “Đại ca tức giận làm gì, nàng là Long Phù Nguyệt, chứ không phải là tiểu tử nào cả.”Lại hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: “Phù Nguyệt xuống đây, chào Thái tử cùng Lục Vương gia.”Long Phù Nguyệt trong lòng đầy lửa giận, vốn thấy ly trà kia bay lên, đang định đánh trở về. Cũng không đề phòng bị Phượng Thiên Vũ dễ dàng cắt đi, nhưng lại một cái nháy mắt đã phá thân phận của nàng.Nàng sững sờ một chút, biết có Phượng Thiên Vũ trong này, thù của tỷ tỷ nàng không báo được nữa. Không khỏi tức giận vô cùng.Đang muốn nói cái gì, Thái tử lại sững sờ một chút, nói: “Nàng chính là tiểu công chúa Long Phù Nguyệt? Tại sao lại có bộ dạng này?”Phượng Thiên Vũ mỉm cười, liếc mắt nhìn Thái tử rồi nói: “Là tiểu đệ mời nàng tới đây, sợ thân phận nữ hài tử như nàng có chút không tiện, nên bảo nàng cái nam trang, đại ca đừng trách.”Thái tử nở nụ cười, không có chút nghi ngờ, ánh mắt hắn nhíu lại, rất có hứng thú nhìn Long Phù Nguyệt: “Cửu đệ, nữ nhân của ta cùng lão Lục đã biểu diễn tiết mục rồi, ngươi có phải cũng nên để tiểu công chúa Long Phù Nguyệt lên biểu diễn hay không, cho mọi người cùng vui?”Phượng Ngàn Vũ cũng cười ha ha: “Đại ca, huynh làm khó tiểu đệ rồi, vị tiểu công chúa Long Phù Nguyệt này cái gì cũng không biết, không thể để cho nàng khoe cái xấu rồi, tốt hơn vẫn là để cho Thủy cô nương đánh đàn cho mọi người nghe đi.” Lại hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: “Phù Nguyệt, ngươi còn không đi xuống?”Long Phù Nguyệt vẫn không nhúc nhích, con mắt nàng đảo một cái, liền kéo bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thật, bỗng nhiên cười nói: “Ai nói ta cái gì cũng không biết? Ta đây cũng biết khiêu vũ, hơn nữa các ngươi cho tới bây giơ còn chưa thấy qua nhiệt vũ.”Lời nói của nàng thanh thúy cực kì, trong đại sảnh tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe. Phượng Thiên Vũ khẽ cau mày, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Chớ náo loạn, mau xuống dưới!”
Chợt thấy Long Phù Nguyệt, lông mày giật một cái, giận tím mặt: “Tiểu tử ngươi từ đâu đến?! Dám động vào nữ nhân của ta!” Giơ tay lên một ly trà bay thẳng tới chỗ nàng.
Chén trà của hắn còn chưa bay tới, một chưởng lực bên cạnh đánh tới, đem ly trà rơi xuống dưới. Phượng Thiên Vũ cười nhẹ: “Đại ca tức giận làm gì, nàng là Long Phù Nguyệt, chứ không phải là tiểu tử nào cả.”
Lại hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: “Phù Nguyệt xuống đây, chào Thái tử cùng Lục Vương gia.”
Long Phù Nguyệt trong lòng đầy lửa giận, vốn thấy ly trà kia bay lên, đang định đánh trở về. Cũng không đề phòng bị Phượng Thiên Vũ dễ dàng cắt đi, nhưng lại một cái nháy mắt đã phá thân phận của nàng.
Nàng sững sờ một chút, biết có Phượng Thiên Vũ trong này, thù của tỷ tỷ nàng không báo được nữa. Không khỏi tức giận vô cùng.
Đang muốn nói cái gì, Thái tử lại sững sờ một chút, nói: “Nàng chính là tiểu công chúa Long Phù Nguyệt? Tại sao lại có bộ dạng này?”
Phượng Thiên Vũ mỉm cười, liếc mắt nhìn Thái tử rồi nói: “Là tiểu đệ mời nàng tới đây, sợ thân phận nữ hài tử như nàng có chút không tiện, nên bảo nàng cái nam trang, đại ca đừng trách.”
Thái tử nở nụ cười, không có chút nghi ngờ, ánh mắt hắn nhíu lại, rất có hứng thú nhìn Long Phù Nguyệt: “Cửu đệ, nữ nhân của ta cùng lão Lục đã biểu diễn tiết mục rồi, ngươi có phải cũng nên để tiểu công chúa Long Phù Nguyệt lên biểu diễn hay không, cho mọi người cùng vui?”
Phượng Ngàn Vũ cũng cười ha ha: “Đại ca, huynh làm khó tiểu đệ rồi, vị tiểu công chúa Long Phù Nguyệt này cái gì cũng không biết, không thể để cho nàng khoe cái xấu rồi, tốt hơn vẫn là để cho Thủy cô nương đánh đàn cho mọi người nghe đi.” Lại hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: “Phù Nguyệt, ngươi còn không đi xuống?”
Long Phù Nguyệt vẫn không nhúc nhích, con mắt nàng đảo một cái, liền kéo bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thật, bỗng nhiên cười nói: “Ai nói ta cái gì cũng không biết? Ta đây cũng biết khiêu vũ, hơn nữa các ngươi cho tới bây giơ còn chưa thấy qua nhiệt vũ.”
Lời nói của nàng thanh thúy cực kì, trong đại sảnh tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe. Phượng Thiên Vũ khẽ cau mày, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Chớ náo loạn, mau xuống dưới!”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Chợt thấy Long Phù Nguyệt, lông mày giật một cái, giận tím mặt: “Tiểu tử ngươi từ đâu đến?! Dám động vào nữ nhân của ta!” Giơ tay lên một ly trà bay thẳng tới chỗ nàng.Chén trà của hắn còn chưa bay tới, một chưởng lực bên cạnh đánh tới, đem ly trà rơi xuống dưới. Phượng Thiên Vũ cười nhẹ: “Đại ca tức giận làm gì, nàng là Long Phù Nguyệt, chứ không phải là tiểu tử nào cả.”Lại hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: “Phù Nguyệt xuống đây, chào Thái tử cùng Lục Vương gia.”Long Phù Nguyệt trong lòng đầy lửa giận, vốn thấy ly trà kia bay lên, đang định đánh trở về. Cũng không đề phòng bị Phượng Thiên Vũ dễ dàng cắt đi, nhưng lại một cái nháy mắt đã phá thân phận của nàng.Nàng sững sờ một chút, biết có Phượng Thiên Vũ trong này, thù của tỷ tỷ nàng không báo được nữa. Không khỏi tức giận vô cùng.Đang muốn nói cái gì, Thái tử lại sững sờ một chút, nói: “Nàng chính là tiểu công chúa Long Phù Nguyệt? Tại sao lại có bộ dạng này?”Phượng Thiên Vũ mỉm cười, liếc mắt nhìn Thái tử rồi nói: “Là tiểu đệ mời nàng tới đây, sợ thân phận nữ hài tử như nàng có chút không tiện, nên bảo nàng cái nam trang, đại ca đừng trách.”Thái tử nở nụ cười, không có chút nghi ngờ, ánh mắt hắn nhíu lại, rất có hứng thú nhìn Long Phù Nguyệt: “Cửu đệ, nữ nhân của ta cùng lão Lục đã biểu diễn tiết mục rồi, ngươi có phải cũng nên để tiểu công chúa Long Phù Nguyệt lên biểu diễn hay không, cho mọi người cùng vui?”Phượng Ngàn Vũ cũng cười ha ha: “Đại ca, huynh làm khó tiểu đệ rồi, vị tiểu công chúa Long Phù Nguyệt này cái gì cũng không biết, không thể để cho nàng khoe cái xấu rồi, tốt hơn vẫn là để cho Thủy cô nương đánh đàn cho mọi người nghe đi.” Lại hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: “Phù Nguyệt, ngươi còn không đi xuống?”Long Phù Nguyệt vẫn không nhúc nhích, con mắt nàng đảo một cái, liền kéo bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thật, bỗng nhiên cười nói: “Ai nói ta cái gì cũng không biết? Ta đây cũng biết khiêu vũ, hơn nữa các ngươi cho tới bây giơ còn chưa thấy qua nhiệt vũ.”Lời nói của nàng thanh thúy cực kì, trong đại sảnh tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe. Phượng Thiên Vũ khẽ cau mày, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Chớ náo loạn, mau xuống dưới!”