Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 150: Thiếu chút nữa trần trụi rồi

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Chuyện này là ngoài ý muốn không ai ngờ tới, khách nhân toàn bộ ngây người, lần này thực là bị hù chết.Thái tử sửng sờ một chút mới phản ứng lại, hắn nhảy dựng lên mà theo động tác của hắn, con cá ở trên đỉnh đầu rốt cuộc rớt xuống ( =))))))))))) em bái phục chị)Hắn cả đời chưa từng chật vật như vậy, không khỏi giận tím mặt: “Tiểu tiện nhân! Ta giết ngươi!” Gần như không chút nghĩ ngợi rút ra bảo kiếm bên thắt lưng hướng Long Phù Nguyệt chém tới.Kiếm đang đi tới đột nhiên dừng lại, hắn lắp bắp kinh hãi, lau đi nước trên mặt mới thấy được Phượng Thiên Vũ không biết từ khi nào đã đứng bên người hắn, chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy bảo kiếm của hắn “Đại ca sao người lại cùng tiểu nha đầu chấp nhặt? Mà nàng cũng không phải cố ý.” Nói xong liền hướng Long Phù Nguyệt nháy mắt.Long Phù Nguyệt sớm đã hiểu được, cố ý mở to đôi mắt vô tội, giả bộ sợ hãi nói: “Ôi, xin lỗi, Thái tử gia, tiểu nhân không cẩn thận mới đụng trúng, không phải là cố ý. Người đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân lần này đi. Tiểu nhân lau giúp ngài.”Thái tử hé ra khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hắn dám cá, nha đầu này tuyệt đối là cố ý! Nhất định bất mãn hắn làm cho tỷ tỷ nàng té ngã, cho nên mới nghĩ ra chiêu này đến báo thù. Hăn bây giờ một thân ướt sủng, nàng lại bày ra khuôn mặt vô tội, nhìn giống như là hắn phụ bạc nàng.Trong lúc hắn ngây người, Long Phù Nguyệt đã ngồi xổm xuống, tay cầm một khối khăn ra sức lau áo choàng của hắn.“Mẹ nó, cút cho ta!” Thái tử nhịn không được nữa, nhấc chân hướng Long Phù Nguyệt đá một cái!Long Phù Nguyệt giống như lắp bắp kinh hãi, kêu ôi một tiếng, theo chân của hắn lăn một vòng, nhưng không ngờ nàng nắm lấy áo choàng của hắn, chỉ nghe xoẹt một tiếng, nhất thời cũng bị nàng kéo xuống.Thái tử gia hiện tại chẳng những bẩn lại còn ướt sủng, ngay cả áo bào cũng bị thoát đi, lộ ra q**n l*t bên trong…..Thiếu chút nữa đi bị tr*n tr** rồiChúng tân khách sửng sờ đứng hai bên, thấy một màn này buồn cười lại không dám cười, không cười lại càng khó chịu, một đám giống như bị táo bón, sắc mặt đỏ bừng, có chút không nín được, thừa dịp loạn ngồi xuống dưới bàn, nằm trên mặt đất, thân thể run run giống như trứng tôm…….=)))))))))))))))))))

Chuyện này là ngoài ý muốn không ai ngờ tới, khách nhân toàn bộ ngây người, lần này thực là bị hù chết.

Thái tử sửng sờ một chút mới phản ứng lại, hắn nhảy dựng lên mà theo động tác của hắn, con cá ở trên đỉnh đầu rốt cuộc rớt xuống ( =))))))))))) em bái phục chị)

Hắn cả đời chưa từng chật vật như vậy, không khỏi giận tím mặt: “Tiểu tiện nhân! Ta giết ngươi!” Gần như không chút nghĩ ngợi rút ra bảo kiếm bên thắt lưng hướng Long Phù Nguyệt chém tới.

Kiếm đang đi tới đột nhiên dừng lại, hắn lắp bắp kinh hãi, lau đi nước trên mặt mới thấy được Phượng Thiên Vũ không biết từ khi nào đã đứng bên người hắn, chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy bảo kiếm của hắn “Đại ca sao người lại cùng tiểu nha đầu chấp nhặt? Mà nàng cũng không phải cố ý.” Nói xong liền hướng Long Phù Nguyệt nháy mắt.

Long Phù Nguyệt sớm đã hiểu được, cố ý mở to đôi mắt vô tội, giả bộ sợ hãi nói: “Ôi, xin lỗi, Thái tử gia, tiểu nhân không cẩn thận mới đụng trúng, không phải là cố ý. Người đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân lần này đi. Tiểu nhân lau giúp ngài.”

Thái tử hé ra khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hắn dám cá, nha đầu này tuyệt đối là cố ý! Nhất định bất mãn hắn làm cho tỷ tỷ nàng té ngã, cho nên mới nghĩ ra chiêu này đến báo thù. Hăn bây giờ một thân ướt sủng, nàng lại bày ra khuôn mặt vô tội, nhìn giống như là hắn phụ bạc nàng.

Trong lúc hắn ngây người, Long Phù Nguyệt đã ngồi xổm xuống, tay cầm một khối khăn ra sức lau áo choàng của hắn.

“Mẹ nó, cút cho ta!” Thái tử nhịn không được nữa, nhấc chân hướng Long Phù Nguyệt đá một cái!

Long Phù Nguyệt giống như lắp bắp kinh hãi, kêu ôi một tiếng, theo chân của hắn lăn một vòng, nhưng không ngờ nàng nắm lấy áo choàng của hắn, chỉ nghe xoẹt một tiếng, nhất thời cũng bị nàng kéo xuống.

Thái tử gia hiện tại chẳng những bẩn lại còn ướt sủng, ngay cả áo bào cũng bị thoát đi, lộ ra q**n l*t bên trong…..Thiếu chút nữa đi bị tr*n tr** rồi

Chúng tân khách sửng sờ đứng hai bên, thấy một màn này buồn cười lại không dám cười, không cười lại càng khó chịu, một đám giống như bị táo bón, sắc mặt đỏ bừng, có chút không nín được, thừa dịp loạn ngồi xuống dưới bàn, nằm trên mặt đất, thân thể run run giống như trứng tôm…….=)))))))))))))))))))

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Chuyện này là ngoài ý muốn không ai ngờ tới, khách nhân toàn bộ ngây người, lần này thực là bị hù chết.Thái tử sửng sờ một chút mới phản ứng lại, hắn nhảy dựng lên mà theo động tác của hắn, con cá ở trên đỉnh đầu rốt cuộc rớt xuống ( =))))))))))) em bái phục chị)Hắn cả đời chưa từng chật vật như vậy, không khỏi giận tím mặt: “Tiểu tiện nhân! Ta giết ngươi!” Gần như không chút nghĩ ngợi rút ra bảo kiếm bên thắt lưng hướng Long Phù Nguyệt chém tới.Kiếm đang đi tới đột nhiên dừng lại, hắn lắp bắp kinh hãi, lau đi nước trên mặt mới thấy được Phượng Thiên Vũ không biết từ khi nào đã đứng bên người hắn, chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy bảo kiếm của hắn “Đại ca sao người lại cùng tiểu nha đầu chấp nhặt? Mà nàng cũng không phải cố ý.” Nói xong liền hướng Long Phù Nguyệt nháy mắt.Long Phù Nguyệt sớm đã hiểu được, cố ý mở to đôi mắt vô tội, giả bộ sợ hãi nói: “Ôi, xin lỗi, Thái tử gia, tiểu nhân không cẩn thận mới đụng trúng, không phải là cố ý. Người đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân lần này đi. Tiểu nhân lau giúp ngài.”Thái tử hé ra khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hắn dám cá, nha đầu này tuyệt đối là cố ý! Nhất định bất mãn hắn làm cho tỷ tỷ nàng té ngã, cho nên mới nghĩ ra chiêu này đến báo thù. Hăn bây giờ một thân ướt sủng, nàng lại bày ra khuôn mặt vô tội, nhìn giống như là hắn phụ bạc nàng.Trong lúc hắn ngây người, Long Phù Nguyệt đã ngồi xổm xuống, tay cầm một khối khăn ra sức lau áo choàng của hắn.“Mẹ nó, cút cho ta!” Thái tử nhịn không được nữa, nhấc chân hướng Long Phù Nguyệt đá một cái!Long Phù Nguyệt giống như lắp bắp kinh hãi, kêu ôi một tiếng, theo chân của hắn lăn một vòng, nhưng không ngờ nàng nắm lấy áo choàng của hắn, chỉ nghe xoẹt một tiếng, nhất thời cũng bị nàng kéo xuống.Thái tử gia hiện tại chẳng những bẩn lại còn ướt sủng, ngay cả áo bào cũng bị thoát đi, lộ ra q**n l*t bên trong…..Thiếu chút nữa đi bị tr*n tr** rồiChúng tân khách sửng sờ đứng hai bên, thấy một màn này buồn cười lại không dám cười, không cười lại càng khó chịu, một đám giống như bị táo bón, sắc mặt đỏ bừng, có chút không nín được, thừa dịp loạn ngồi xuống dưới bàn, nằm trên mặt đất, thân thể run run giống như trứng tôm…….=)))))))))))))))))))

Chương 150: Thiếu chút nữa trần trụi rồi