“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 152: Ngươi muốn học không
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Điềm nhi mở to mắt nhìn nàng, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Phù Nguyệt, người thật sự là quá lớn mật! Ai, chúng ta chạy như vậy, chỉ sợ lửa giận của thái tử lại hướng về phía Vương gia…….”Long Phù Nguyệt trên mặt có chút áy náy: “Ừm, có chút liên lụy hắn, bất quá người kia mạng lớn như vậy, tin tưởng hắn sẽ không sao…….”Điềm nhi bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Đúng vậy trên đời này còn chưa có việc gì có thể làm khó Vương gia của chúng ta đâu. Nga, đúng rồi, Phù Nguyệt ngươi múa điệu múa kia thật đặc biệt! Là điệu múa của Thiên cơ quốc ngươi sao?”Long Phù Nguyệt âm thầm lè lưỡi một cái, cười gượng ha ha, gật gật đầu: “Hắc hắc, đúng vậy a, đúng vậy a, Điềm nhi ngươi có muốn học không? Ta dạy cho ngươi.”Điềm nhi cười khổ một cái: “Ta không dám.”“Hắc, có gì mà không dám? Ở quốc gia của ta hầu hết những người trẻ tuổi đều biết nhảy. Đáng tiếc nơi này đèn cùng âm nhạc đều không tốt, bằng không càng rung động lòng người hơn.”Long Phù Nguyệt không khỏi nhớ tới quán Bar, trong lòng ai thán: “Ai, cả đời này cũng không thể trở về sao?”“Tất cả mọi người trẻ tuổi đều biết? Không thể nào, ta thấy hai vị tỷ tỷ của ngươi đâu có biết a?” Điềm nhi nhớ lại hai vị nữ tử nhu nhược kia, như thế nào cũng không tưởng tượng ra bộ dáng nhảy múa của các nàng.“Ừm, đúng vậy a, các nàng không biết, các nàng ôn nhu yếu ớt như vậy không thích hợp múa điệu múa này……” Long Phù Nguyệt bắt đầu pha trò.Hai người đang nói chuyện phíêm cao hứng, lại có một đứa nha hoàn đến báo, Vương gia cho gọi Long Phù Nguyệt.Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng nhảy dựng, nha, đến lúc tính sổ rồi! Cái tên kia không phải đã nhìn ra rồi đi?Nàng khẩn trương lại càng khẩn trương, nhưng không thể không đi. Đi theo nha hoàn kia đến chỗ ở của Phượng Thiên Vũ, nàng ta báo một tiếng liền lặng lẽ lui ra ngoài.Long Phù Nguyệt bỗng nhiên càng khẩn trương hơn, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn trộm Phượng Thiên Vũ đang ngồi ở kia không nói nên lời.Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, khóe môi có chút ý cười khó lường, cũng không nói một câu.
Điềm nhi mở to mắt nhìn nàng, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Phù Nguyệt, người thật sự là quá lớn mật! Ai, chúng ta chạy như vậy, chỉ sợ lửa giận của thái tử lại hướng về phía Vương gia…….”
Long Phù Nguyệt trên mặt có chút áy náy: “Ừm, có chút liên lụy hắn, bất quá người kia mạng lớn như vậy, tin tưởng hắn sẽ không sao…….”
Điềm nhi bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Đúng vậy trên đời này còn chưa có việc gì có thể làm khó Vương gia của chúng ta đâu. Nga, đúng rồi, Phù Nguyệt ngươi múa điệu múa kia thật đặc biệt! Là điệu múa của Thiên cơ quốc ngươi sao?”
Long Phù Nguyệt âm thầm lè lưỡi một cái, cười gượng ha ha, gật gật đầu: “Hắc hắc, đúng vậy a, đúng vậy a, Điềm nhi ngươi có muốn học không? Ta dạy cho ngươi.”
Điềm nhi cười khổ một cái: “Ta không dám.”
“Hắc, có gì mà không dám? Ở quốc gia của ta hầu hết những người trẻ tuổi đều biết nhảy. Đáng tiếc nơi này đèn cùng âm nhạc đều không tốt, bằng không càng rung động lòng người hơn.”
Long Phù Nguyệt không khỏi nhớ tới quán Bar, trong lòng ai thán: “Ai, cả đời này cũng không thể trở về sao?”
“Tất cả mọi người trẻ tuổi đều biết? Không thể nào, ta thấy hai vị tỷ tỷ của ngươi đâu có biết a?” Điềm nhi nhớ lại hai vị nữ tử nhu nhược kia, như thế nào cũng không tưởng tượng ra bộ dáng nhảy múa của các nàng.
“Ừm, đúng vậy a, các nàng không biết, các nàng ôn nhu yếu ớt như vậy không thích hợp múa điệu múa này……” Long Phù Nguyệt bắt đầu pha trò.
Hai người đang nói chuyện phíêm cao hứng, lại có một đứa nha hoàn đến báo, Vương gia cho gọi Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng nhảy dựng, nha, đến lúc tính sổ rồi! Cái tên kia không phải đã nhìn ra rồi đi?
Nàng khẩn trương lại càng khẩn trương, nhưng không thể không đi. Đi theo nha hoàn kia đến chỗ ở của Phượng Thiên Vũ, nàng ta báo một tiếng liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên càng khẩn trương hơn, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn trộm Phượng Thiên Vũ đang ngồi ở kia không nói nên lời.
Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, khóe môi có chút ý cười khó lường, cũng không nói một câu.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Điềm nhi mở to mắt nhìn nàng, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Phù Nguyệt, người thật sự là quá lớn mật! Ai, chúng ta chạy như vậy, chỉ sợ lửa giận của thái tử lại hướng về phía Vương gia…….”Long Phù Nguyệt trên mặt có chút áy náy: “Ừm, có chút liên lụy hắn, bất quá người kia mạng lớn như vậy, tin tưởng hắn sẽ không sao…….”Điềm nhi bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Đúng vậy trên đời này còn chưa có việc gì có thể làm khó Vương gia của chúng ta đâu. Nga, đúng rồi, Phù Nguyệt ngươi múa điệu múa kia thật đặc biệt! Là điệu múa của Thiên cơ quốc ngươi sao?”Long Phù Nguyệt âm thầm lè lưỡi một cái, cười gượng ha ha, gật gật đầu: “Hắc hắc, đúng vậy a, đúng vậy a, Điềm nhi ngươi có muốn học không? Ta dạy cho ngươi.”Điềm nhi cười khổ một cái: “Ta không dám.”“Hắc, có gì mà không dám? Ở quốc gia của ta hầu hết những người trẻ tuổi đều biết nhảy. Đáng tiếc nơi này đèn cùng âm nhạc đều không tốt, bằng không càng rung động lòng người hơn.”Long Phù Nguyệt không khỏi nhớ tới quán Bar, trong lòng ai thán: “Ai, cả đời này cũng không thể trở về sao?”“Tất cả mọi người trẻ tuổi đều biết? Không thể nào, ta thấy hai vị tỷ tỷ của ngươi đâu có biết a?” Điềm nhi nhớ lại hai vị nữ tử nhu nhược kia, như thế nào cũng không tưởng tượng ra bộ dáng nhảy múa của các nàng.“Ừm, đúng vậy a, các nàng không biết, các nàng ôn nhu yếu ớt như vậy không thích hợp múa điệu múa này……” Long Phù Nguyệt bắt đầu pha trò.Hai người đang nói chuyện phíêm cao hứng, lại có một đứa nha hoàn đến báo, Vương gia cho gọi Long Phù Nguyệt.Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng nhảy dựng, nha, đến lúc tính sổ rồi! Cái tên kia không phải đã nhìn ra rồi đi?Nàng khẩn trương lại càng khẩn trương, nhưng không thể không đi. Đi theo nha hoàn kia đến chỗ ở của Phượng Thiên Vũ, nàng ta báo một tiếng liền lặng lẽ lui ra ngoài.Long Phù Nguyệt bỗng nhiên càng khẩn trương hơn, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn trộm Phượng Thiên Vũ đang ngồi ở kia không nói nên lời.Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, khóe môi có chút ý cười khó lường, cũng không nói một câu.