“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 156: Nha đầu này là một bảo bối tò mò
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trong lòng thầm thấy may mắn vì lúc ấy mình ở đây, bằng không nha đầu này bị bán vào thanh lâu, phỏng chừng còn có thể giúp người ta kiếm tiền nữa! Người khác không biết nhưng hắn biết tú bà ở đó là một kẻ thủ đoạn. Tú bà kia so với hồ li tinh, ánh mắt còn độc hơn.Nếu không phải mình trùng hợp ở nơi tổ chức văn nhân tụ hội này, đem nha đầu kia đưa vào Hoa m lâu, để nàng ở bên ngoài lâu thêm chút nữa, thì chắc chắn sẽ bị tú bà nhận ra thân phận nữ nhi. Nói không chừng lúc đó nàng sẽ bị nhốt trong thanh lâu……Hắn đã sớm biết nha đầu này là một bảo bối tò mò. Nhưng lại không nghĩ nàng đối với kĩ viện cũng hiếu kì. Xem ra_____ Về sau không thể tùy ý chạy loạn rồi, phải tìm cách giám sát tính tình của nàng………….Long Phù Nguyệt nhìn ánh mắt đang toan tính kia, bỗng nhiên chợt rùng mình, trong lòng có một dự cảm không tốt. Nàng cảm thấy khẩn trương, vội nói lảng sang chuyện khác: “Ách, đúng rồi, à, Thái tử không sao chứ?” Câu này vừa nói ra, trong lòng bỗng nhiên hối hận: "Nha, ta không mở bình thì ai biết trong bình có gì!"Phượng Ngàn Vũ, mắt đẹp nhíu lại, trên mặt gần như không có biểu tình gì: “Nàngmuốn hắn có chuyện gì?”“Ha ha, cái kia……..Người ta không cẩn thận hại hắn bị ướt sũng, trong lòng có chút băn khoăn, hắc hắc……” Long Phù Nguyệt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. (nhok: nàng còn non lắm, PN: ngươi vừa nói cái gì?, nhok: ko có gì a *chuồn thẳng*)“Không cẩn thận?” Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, tà mị và nguy hiểm: “Tiểu nha đầu, nàng muốn lừa cả ta sao? Lúc nàng nhảy xuống sân khấu ta đã biết nàng muốn làm cái gì rồi.”“Ngươi sớm đã biết? Không thể nào? Làm sao ngươi biết? Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Còn có, nếu ngươi đã nhìn ra, tại sao lại không ngăn cản?” Long Phù Nguyệt giật mình mở to mắt, vậy nàng còn tự cho là làm thật tỉ mirkhoong chút sơ hở đâu. Thì ra mọi chuyện sớm đã bị con hồ ly tinh đoán được!Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ta vì sao mà phải ngăn cản? Hắn quả thật là nên chịu một chút giáo huấn.” Hắn cười giống con hồ ly, nhìn thấy đại ca chật vật trong lòng rất sảng khoái. (nhok: anh cười trên nỗi đau của người khác, nhưng ko sao tên đó đúng rất là đáng ghét mà)“A?” Long Phù Nguyệt ngây người, nàng không nghĩ Phượng Thiên Vũ sẽ nói ra những lời như vậy.“Thì ra ngươi cũng hiểu được tên kia cần nhận một chút giáo huấn. Ha ha, nói như vậy, ngươi cũng không trách ta?”
Trong lòng thầm thấy may mắn vì lúc ấy mình ở đây, bằng không nha đầu này bị bán vào thanh lâu, phỏng chừng còn có thể giúp người ta kiếm tiền nữa! Người khác không biết nhưng hắn biết tú bà ở đó là một kẻ thủ đoạn. Tú bà kia so với hồ li tinh, ánh mắt còn độc hơn.
Nếu không phải mình trùng hợp ở nơi tổ chức văn nhân tụ hội này, đem nha đầu kia đưa vào Hoa m lâu, để nàng ở bên ngoài lâu thêm chút nữa, thì chắc chắn sẽ bị tú bà nhận ra thân phận nữ nhi. Nói không chừng lúc đó nàng sẽ bị nhốt trong thanh lâu……
Hắn đã sớm biết nha đầu này là một bảo bối tò mò. Nhưng lại không nghĩ nàng đối với kĩ viện cũng hiếu kì. Xem ra_____ Về sau không thể tùy ý chạy loạn rồi, phải tìm cách giám sát tính tình của nàng………….
Long Phù Nguyệt nhìn ánh mắt đang toan tính kia, bỗng nhiên chợt rùng mình, trong lòng có một dự cảm không tốt. Nàng cảm thấy khẩn trương, vội nói lảng sang chuyện khác: “Ách, đúng rồi, à, Thái tử không sao chứ?” Câu này vừa nói ra, trong lòng bỗng nhiên hối hận: "Nha, ta không mở bình thì ai biết trong bình có gì!"
Phượng Ngàn Vũ, mắt đẹp nhíu lại, trên mặt gần như không có biểu tình gì: “Nàngmuốn hắn có chuyện gì?”
“Ha ha, cái kia……..Người ta không cẩn thận hại hắn bị ướt sũng, trong lòng có chút băn khoăn, hắc hắc……” Long Phù Nguyệt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. (nhok: nàng còn non lắm, PN: ngươi vừa nói cái gì?, nhok: ko có gì a *chuồn thẳng*)
“Không cẩn thận?” Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, tà mị và nguy hiểm: “Tiểu nha đầu, nàng muốn lừa cả ta sao? Lúc nàng nhảy xuống sân khấu ta đã biết nàng muốn làm cái gì rồi.”
“Ngươi sớm đã biết? Không thể nào? Làm sao ngươi biết? Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Còn có, nếu ngươi đã nhìn ra, tại sao lại không ngăn cản?” Long Phù Nguyệt giật mình mở to mắt, vậy nàng còn tự cho là làm thật tỉ mirkhoong chút sơ hở đâu. Thì ra mọi chuyện sớm đã bị con hồ ly tinh đoán được!
Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ta vì sao mà phải ngăn cản? Hắn quả thật là nên chịu một chút giáo huấn.” Hắn cười giống con hồ ly, nhìn thấy đại ca chật vật trong lòng rất sảng khoái. (nhok: anh cười trên nỗi đau của người khác, nhưng ko sao tên đó đúng rất là đáng ghét mà)
“A?” Long Phù Nguyệt ngây người, nàng không nghĩ Phượng Thiên Vũ sẽ nói ra những lời như vậy.
“Thì ra ngươi cũng hiểu được tên kia cần nhận một chút giáo huấn. Ha ha, nói như vậy, ngươi cũng không trách ta?”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trong lòng thầm thấy may mắn vì lúc ấy mình ở đây, bằng không nha đầu này bị bán vào thanh lâu, phỏng chừng còn có thể giúp người ta kiếm tiền nữa! Người khác không biết nhưng hắn biết tú bà ở đó là một kẻ thủ đoạn. Tú bà kia so với hồ li tinh, ánh mắt còn độc hơn.Nếu không phải mình trùng hợp ở nơi tổ chức văn nhân tụ hội này, đem nha đầu kia đưa vào Hoa m lâu, để nàng ở bên ngoài lâu thêm chút nữa, thì chắc chắn sẽ bị tú bà nhận ra thân phận nữ nhi. Nói không chừng lúc đó nàng sẽ bị nhốt trong thanh lâu……Hắn đã sớm biết nha đầu này là một bảo bối tò mò. Nhưng lại không nghĩ nàng đối với kĩ viện cũng hiếu kì. Xem ra_____ Về sau không thể tùy ý chạy loạn rồi, phải tìm cách giám sát tính tình của nàng………….Long Phù Nguyệt nhìn ánh mắt đang toan tính kia, bỗng nhiên chợt rùng mình, trong lòng có một dự cảm không tốt. Nàng cảm thấy khẩn trương, vội nói lảng sang chuyện khác: “Ách, đúng rồi, à, Thái tử không sao chứ?” Câu này vừa nói ra, trong lòng bỗng nhiên hối hận: "Nha, ta không mở bình thì ai biết trong bình có gì!"Phượng Ngàn Vũ, mắt đẹp nhíu lại, trên mặt gần như không có biểu tình gì: “Nàngmuốn hắn có chuyện gì?”“Ha ha, cái kia……..Người ta không cẩn thận hại hắn bị ướt sũng, trong lòng có chút băn khoăn, hắc hắc……” Long Phù Nguyệt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. (nhok: nàng còn non lắm, PN: ngươi vừa nói cái gì?, nhok: ko có gì a *chuồn thẳng*)“Không cẩn thận?” Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, tà mị và nguy hiểm: “Tiểu nha đầu, nàng muốn lừa cả ta sao? Lúc nàng nhảy xuống sân khấu ta đã biết nàng muốn làm cái gì rồi.”“Ngươi sớm đã biết? Không thể nào? Làm sao ngươi biết? Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Còn có, nếu ngươi đã nhìn ra, tại sao lại không ngăn cản?” Long Phù Nguyệt giật mình mở to mắt, vậy nàng còn tự cho là làm thật tỉ mirkhoong chút sơ hở đâu. Thì ra mọi chuyện sớm đã bị con hồ ly tinh đoán được!Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ta vì sao mà phải ngăn cản? Hắn quả thật là nên chịu một chút giáo huấn.” Hắn cười giống con hồ ly, nhìn thấy đại ca chật vật trong lòng rất sảng khoái. (nhok: anh cười trên nỗi đau của người khác, nhưng ko sao tên đó đúng rất là đáng ghét mà)“A?” Long Phù Nguyệt ngây người, nàng không nghĩ Phượng Thiên Vũ sẽ nói ra những lời như vậy.“Thì ra ngươi cũng hiểu được tên kia cần nhận một chút giáo huấn. Ha ha, nói như vậy, ngươi cũng không trách ta?”