Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 193: Là hắn chuốc say nàng

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trong mắt lão hoàng đế có ánh sáng sắc bén chợt lóe, bỗng nhiên khẽ cười lên: "Vũ nhi, ngươi cố ý đem nàng quá chén sao? Ngươi đủ thông minh!"Phượng Thiên Vũ thong dong cười: "Phụ hoàng quá khen, là nha đầu này tự mình không biết lượng sức uống nhiều quá. Cũng không liên quan đến con, nhi tử cáo lui trước."Lão hoàng đế trầm ngâm một chút, khoát tay áo: "Được, ngươi mang nàng đi đi. Nhưng mà ngày mai nhất định phải để cho nàng quay về tòa nhà của mình."Phượng Thiên Vũ thản nhiên gật nhẹ đầu: "Nhi thần tự biết đúng mực, xin cáo lui trước."Cũng không thèm nhìn đến ánh mắt ngũ quang thập sắc chung quanh này, ôm Long Phù Nguyệt đi một mạch.Trong mơ mơ màng màng, Long Phù Nguyệt cảm giác giống như bị người để lên trên một mặt giường lớn, nàng mở mắt to mông lung, mơ hồ cảm thấy giường lớn này có chút quen thuộc.Chợt thấy một cỗ vị cay nhảy vào trong mũi, nàng không khỏi đánh một cái hắt xì, ý nghĩ thanh tỉnh không ít: "Vù, cái gì vậy, quá cay!""Cay? Giọng hát của ngươi mới cay!"Một thanh âm trầm ấm từ đỉnh đầu truyền tới.Két! Trong nội tâm nàng bỗng nhiên nhảy dựng, cảm giác say tỉnh hơn phân nửa, nhất thời lăn lông lốc bò dậy, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với một đôi mắt đầy tà mị, hai tay của hắn ôm cánh tay, nghiêng người dựa đầu giường, hoàn mỹ không chê vào đâu được trên mặt là một chút ý cười khó lường."Cái kia...... Ta tại sao lại ở chỗ này?" Long Phù Nguyệt ôm đầu liều mạng suy tư, mơ hồ dường như nhớ lại chuyện mình ở trên yến hội hoàng gia"Ta nhớ rồi, ta nhớ được hoàng đế Đại gia của ngươi giống như ban cho ta một tòa phủ đệ...... Ta, ta nên đi nơi đó."Nàng lồm cồm bò dậy nhảy dựng lên đã muốn chạy, nhưng dù sao uống khá nhiều rượu, đầu váng mắt hoa, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã cái té ngã. Nàng đỡ lấy mép giường, hồ nghi nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi, ngươi đem ta mang về đây?"Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Nàng say lại biểu diễn làm trò cười cho thiên hạ, hát giống như khỉ con diễn trò, ta không đem nàng mang về, còn không biết nàng sẽ làm ra bao nhiêu trò cười cho thiên hạ."Long Phù Nguyệt sửng sốt, lo nghĩ, nàng đối với việc vừa ca vừa nhảy múa vẫn là rất ấn tượng......Nàng bỗng nhiên hận không thể tìm một cái lổ để chui vào! Con bà nó, nàng thật vất vả mới làm quận chúa, cái này làm hình tượng thục nữ của nàng toàn bộ bị hủy! Còn suy nghĩ dường như mình sở dĩ lại uống toàn bộ rượu là do tên quái dị trước mắt này! Là hắn cố ý chuốc say nàng!

Trong mắt lão hoàng đế có ánh sáng sắc bén chợt lóe, bỗng nhiên khẽ cười lên: "Vũ nhi, ngươi cố ý đem nàng quá chén sao? Ngươi đủ thông minh!"

Phượng Thiên Vũ thong dong cười: "Phụ hoàng quá khen, là nha đầu này tự mình không biết lượng sức uống nhiều quá. Cũng không liên quan đến con, nhi tử cáo lui trước."

Lão hoàng đế trầm ngâm một chút, khoát tay áo: "Được, ngươi mang nàng đi đi. Nhưng mà ngày mai nhất định phải để cho nàng quay về tòa nhà của mình."

Phượng Thiên Vũ thản nhiên gật nhẹ đầu: "Nhi thần tự biết đúng mực, xin cáo lui trước."

Cũng không thèm nhìn đến ánh mắt ngũ quang thập sắc chung quanh này, ôm Long Phù Nguyệt đi một mạch.

Trong mơ mơ màng màng, Long Phù Nguyệt cảm giác giống như bị người để lên trên một mặt giường lớn, nàng mở mắt to mông lung, mơ hồ cảm thấy giường lớn này có chút quen thuộc.

Chợt thấy một cỗ vị cay nhảy vào trong mũi, nàng không khỏi đánh một cái hắt xì, ý nghĩ thanh tỉnh không ít: "Vù, cái gì vậy, quá cay!"

"Cay? Giọng hát của ngươi mới cay!"

Một thanh âm trầm ấm từ đỉnh đầu truyền tới.

Két! Trong nội tâm nàng bỗng nhiên nhảy dựng, cảm giác say tỉnh hơn phân nửa, nhất thời lăn lông lốc bò dậy, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với một đôi mắt đầy tà mị, hai tay của hắn ôm cánh tay, nghiêng người dựa đầu giường, hoàn mỹ không chê vào đâu được trên mặt là một chút ý cười khó lường.

"Cái kia...... Ta tại sao lại ở chỗ này?" Long Phù Nguyệt ôm đầu liều mạng suy tư, mơ hồ dường như nhớ lại chuyện mình ở trên yến hội hoàng gia"Ta nhớ rồi, ta nhớ được hoàng đế Đại gia của ngươi giống như ban cho ta một tòa phủ đệ...... Ta, ta nên đi nơi đó."

Nàng lồm cồm bò dậy nhảy dựng lên đã muốn chạy, nhưng dù sao uống khá nhiều rượu, đầu váng mắt hoa, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã cái té ngã. Nàng đỡ lấy mép giường, hồ nghi nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi, ngươi đem ta mang về đây?"

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Nàng say lại biểu diễn làm trò cười cho thiên hạ, hát giống như khỉ con diễn trò, ta không đem nàng mang về, còn không biết nàng sẽ làm ra bao nhiêu trò cười cho thiên hạ."

Long Phù Nguyệt sửng sốt, lo nghĩ, nàng đối với việc vừa ca vừa nhảy múa vẫn là rất ấn tượng......

Nàng bỗng nhiên hận không thể tìm một cái lổ để chui vào! Con bà nó, nàng thật vất vả mới làm quận chúa, cái này làm hình tượng thục nữ của nàng toàn bộ bị hủy! Còn suy nghĩ dường như mình sở dĩ lại uống toàn bộ rượu là do tên quái dị trước mắt này! Là hắn cố ý chuốc say nàng!

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trong mắt lão hoàng đế có ánh sáng sắc bén chợt lóe, bỗng nhiên khẽ cười lên: "Vũ nhi, ngươi cố ý đem nàng quá chén sao? Ngươi đủ thông minh!"Phượng Thiên Vũ thong dong cười: "Phụ hoàng quá khen, là nha đầu này tự mình không biết lượng sức uống nhiều quá. Cũng không liên quan đến con, nhi tử cáo lui trước."Lão hoàng đế trầm ngâm một chút, khoát tay áo: "Được, ngươi mang nàng đi đi. Nhưng mà ngày mai nhất định phải để cho nàng quay về tòa nhà của mình."Phượng Thiên Vũ thản nhiên gật nhẹ đầu: "Nhi thần tự biết đúng mực, xin cáo lui trước."Cũng không thèm nhìn đến ánh mắt ngũ quang thập sắc chung quanh này, ôm Long Phù Nguyệt đi một mạch.Trong mơ mơ màng màng, Long Phù Nguyệt cảm giác giống như bị người để lên trên một mặt giường lớn, nàng mở mắt to mông lung, mơ hồ cảm thấy giường lớn này có chút quen thuộc.Chợt thấy một cỗ vị cay nhảy vào trong mũi, nàng không khỏi đánh một cái hắt xì, ý nghĩ thanh tỉnh không ít: "Vù, cái gì vậy, quá cay!""Cay? Giọng hát của ngươi mới cay!"Một thanh âm trầm ấm từ đỉnh đầu truyền tới.Két! Trong nội tâm nàng bỗng nhiên nhảy dựng, cảm giác say tỉnh hơn phân nửa, nhất thời lăn lông lốc bò dậy, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với một đôi mắt đầy tà mị, hai tay của hắn ôm cánh tay, nghiêng người dựa đầu giường, hoàn mỹ không chê vào đâu được trên mặt là một chút ý cười khó lường."Cái kia...... Ta tại sao lại ở chỗ này?" Long Phù Nguyệt ôm đầu liều mạng suy tư, mơ hồ dường như nhớ lại chuyện mình ở trên yến hội hoàng gia"Ta nhớ rồi, ta nhớ được hoàng đế Đại gia của ngươi giống như ban cho ta một tòa phủ đệ...... Ta, ta nên đi nơi đó."Nàng lồm cồm bò dậy nhảy dựng lên đã muốn chạy, nhưng dù sao uống khá nhiều rượu, đầu váng mắt hoa, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã cái té ngã. Nàng đỡ lấy mép giường, hồ nghi nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi, ngươi đem ta mang về đây?"Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Nàng say lại biểu diễn làm trò cười cho thiên hạ, hát giống như khỉ con diễn trò, ta không đem nàng mang về, còn không biết nàng sẽ làm ra bao nhiêu trò cười cho thiên hạ."Long Phù Nguyệt sửng sốt, lo nghĩ, nàng đối với việc vừa ca vừa nhảy múa vẫn là rất ấn tượng......Nàng bỗng nhiên hận không thể tìm một cái lổ để chui vào! Con bà nó, nàng thật vất vả mới làm quận chúa, cái này làm hình tượng thục nữ của nàng toàn bộ bị hủy! Còn suy nghĩ dường như mình sở dĩ lại uống toàn bộ rượu là do tên quái dị trước mắt này! Là hắn cố ý chuốc say nàng!

Chương 193: Là hắn chuốc say nàng