Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 195: Tòa nhà lớn Đen kịt

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ hé ra khuôn mặt tuấn tú lại biến thành có chút xanh mét, hắn lành lạnh nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, nàng không tin?"Long Phù Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười khanh khách nói: "Trên đời này không có nhiều chỗ ở cho quỷ như thế? Đều là do người tự mình dọa chính mình." Nhưng trong lòng nói: "Lão hoàng đế đang lúc này cần dùng đến ta, làm sao có chuyện đưa ta vào chỗ ở của quỷ? Làm ta hoảng hốt, sẽ không có người giúp con trai bảo bối của ông ta xuất chinh......"Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười lạnh đứng lên: "Tốt lắm! Nàng đã không tin, vậy nàng xin cứ tự nhiên! Ta gọi người mang ngươi đến đó!" Xoay người mà đi.Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn sẽ dễ dàng buông tha chính mình như thế, không khỏi ngẩn ngơ, ngu ngơ nghĩ: "Chẳng lẽ hắn nói là thật sao? Vậy thì nơi đó thật sự là chỗ ở của quỷ?" Không khỏi rùng mình một cái. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, còn muốn thu hồi vậy cũng sẽ khó khăn.Không lâu sau, có hai thị vệ bước đến, phía sau là hai người nâng một cái kiệu nhỏ, người thị vệ này thi lễ với Long Phù Nguyệt: "Quận chúa, thỉnh!"Long Phù Nguyệt không có biện pháp, chỉ phải lên kiệu nhỏ, rời khỏi Vương Phủ của Phượng Thiên Vũ, ở trong thành vòng qua mấy con đường cái, đi vào trước cửa một toàn nhà đen kịt ở Thành TâyHai thị vệ kia đưa đến nơi này, dừng bước, vung tay lên, hai kiệu phu cũng dừng cỗ kiệu. Long Phù Nguyệt từ trong kiệu đi ra, ngẩng đầu nhìn. Thấy trước mặt là một ngôi nhà thật lớn, ở bên ngoài xem, tòa nhà này so với Vương Phủ của Phượng Thiên Vũ cũng nhỏ không bao nhiêu. Chính là bên trong tối sầm, nửa điểm đèn đuốc cũng không.Trong nội tâm nàng cứng lại nhảy dựng, hỏi: "Nơi này chính là Tam vương phủ?"Thị vệ kia gật gật đầu: "Phải quận chúa thỉnh tự mình đi vào, chúng tiểu nhân cũng cần trở về báo cáo kết quả công tác.""Cái gì? Các ngươi còn muốn trở về? Tiểu Vũ...... Vương gia các ngươi không cho ta một người nào sao?" Long Phù Nguyệt quay đầu nhìn tòa nhà lớn đen kịt kia, trong lòng bỗng nhiên hoang mang rối loạn."Này —— Thuộc hạ không biết. Vương gia vẫn chờ chúng ta đáp lời, quận chúa, bảo trọng, bọn thuộc hạ cáo từ. Nga, đúng rồi, đây là ngọn nến cùng hộp quẹt Vương gia cho người dự bị." Hai người thị vệ này ngẩng đầu nhìn tòa nhà kia, trên mặt kìm lòng không đậu lộ ra một tia sợ hãi, cũng không đợi Long Phù Nguyệt nói nữa, đem ngọn nến cùng hộp quẹt nhét vào trong tay Long Phù Nguyệt, đi cùng hai kiệu phu kia, quay trở về, giống như ở phía sau có ác quỷ đuổi vậy.

Phượng Thiên Vũ hé ra khuôn mặt tuấn tú lại biến thành có chút xanh mét, hắn lành lạnh nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, nàng không tin?"

Long Phù Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười khanh khách nói: "Trên đời này không có nhiều chỗ ở cho quỷ như thế? Đều là do người tự mình dọa chính mình." Nhưng trong lòng nói: "Lão hoàng đế đang lúc này cần dùng đến ta, làm sao có chuyện đưa ta vào chỗ ở của quỷ? Làm ta hoảng hốt, sẽ không có người giúp con trai bảo bối của ông ta xuất chinh......"

Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười lạnh đứng lên: "Tốt lắm! Nàng đã không tin, vậy nàng xin cứ tự nhiên! Ta gọi người mang ngươi đến đó!" Xoay người mà đi.

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn sẽ dễ dàng buông tha chính mình như thế, không khỏi ngẩn ngơ, ngu ngơ nghĩ: "Chẳng lẽ hắn nói là thật sao? Vậy thì nơi đó thật sự là chỗ ở của quỷ?" Không khỏi rùng mình một cái. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, còn muốn thu hồi vậy cũng sẽ khó khăn.

Không lâu sau, có hai thị vệ bước đến, phía sau là hai người nâng một cái kiệu nhỏ, người thị vệ này thi lễ với Long Phù Nguyệt: "Quận chúa, thỉnh!"

Long Phù Nguyệt không có biện pháp, chỉ phải lên kiệu nhỏ, rời khỏi Vương Phủ của Phượng Thiên Vũ, ở trong thành vòng qua mấy con đường cái, đi vào trước cửa một toàn nhà đen kịt ở Thành Tây

Hai thị vệ kia đưa đến nơi này, dừng bước, vung tay lên, hai kiệu phu cũng dừng cỗ kiệu. Long Phù Nguyệt từ trong kiệu đi ra, ngẩng đầu nhìn. Thấy trước mặt là một ngôi nhà thật lớn, ở bên ngoài xem, tòa nhà này so với Vương Phủ của Phượng Thiên Vũ cũng nhỏ không bao nhiêu. Chính là bên trong tối sầm, nửa điểm đèn đuốc cũng không.

Trong nội tâm nàng cứng lại nhảy dựng, hỏi: "Nơi này chính là Tam vương phủ?"

Thị vệ kia gật gật đầu: "Phải quận chúa thỉnh tự mình đi vào, chúng tiểu nhân cũng cần trở về báo cáo kết quả công tác."

"Cái gì? Các ngươi còn muốn trở về? Tiểu Vũ...... Vương gia các ngươi không cho ta một người nào sao?" Long Phù Nguyệt quay đầu nhìn tòa nhà lớn đen kịt kia, trong lòng bỗng nhiên hoang mang rối loạn.

"Này —— Thuộc hạ không biết. Vương gia vẫn chờ chúng ta đáp lời, quận chúa, bảo trọng, bọn thuộc hạ cáo từ. Nga, đúng rồi, đây là ngọn nến cùng hộp quẹt Vương gia cho người dự bị." Hai người thị vệ này ngẩng đầu nhìn tòa nhà kia, trên mặt kìm lòng không đậu lộ ra một tia sợ hãi, cũng không đợi Long Phù Nguyệt nói nữa, đem ngọn nến cùng hộp quẹt nhét vào trong tay Long Phù Nguyệt, đi cùng hai kiệu phu kia, quay trở về, giống như ở phía sau có ác quỷ đuổi vậy.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ hé ra khuôn mặt tuấn tú lại biến thành có chút xanh mét, hắn lành lạnh nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, nàng không tin?"Long Phù Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười khanh khách nói: "Trên đời này không có nhiều chỗ ở cho quỷ như thế? Đều là do người tự mình dọa chính mình." Nhưng trong lòng nói: "Lão hoàng đế đang lúc này cần dùng đến ta, làm sao có chuyện đưa ta vào chỗ ở của quỷ? Làm ta hoảng hốt, sẽ không có người giúp con trai bảo bối của ông ta xuất chinh......"Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười lạnh đứng lên: "Tốt lắm! Nàng đã không tin, vậy nàng xin cứ tự nhiên! Ta gọi người mang ngươi đến đó!" Xoay người mà đi.Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn sẽ dễ dàng buông tha chính mình như thế, không khỏi ngẩn ngơ, ngu ngơ nghĩ: "Chẳng lẽ hắn nói là thật sao? Vậy thì nơi đó thật sự là chỗ ở của quỷ?" Không khỏi rùng mình một cái. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, còn muốn thu hồi vậy cũng sẽ khó khăn.Không lâu sau, có hai thị vệ bước đến, phía sau là hai người nâng một cái kiệu nhỏ, người thị vệ này thi lễ với Long Phù Nguyệt: "Quận chúa, thỉnh!"Long Phù Nguyệt không có biện pháp, chỉ phải lên kiệu nhỏ, rời khỏi Vương Phủ của Phượng Thiên Vũ, ở trong thành vòng qua mấy con đường cái, đi vào trước cửa một toàn nhà đen kịt ở Thành TâyHai thị vệ kia đưa đến nơi này, dừng bước, vung tay lên, hai kiệu phu cũng dừng cỗ kiệu. Long Phù Nguyệt từ trong kiệu đi ra, ngẩng đầu nhìn. Thấy trước mặt là một ngôi nhà thật lớn, ở bên ngoài xem, tòa nhà này so với Vương Phủ của Phượng Thiên Vũ cũng nhỏ không bao nhiêu. Chính là bên trong tối sầm, nửa điểm đèn đuốc cũng không.Trong nội tâm nàng cứng lại nhảy dựng, hỏi: "Nơi này chính là Tam vương phủ?"Thị vệ kia gật gật đầu: "Phải quận chúa thỉnh tự mình đi vào, chúng tiểu nhân cũng cần trở về báo cáo kết quả công tác.""Cái gì? Các ngươi còn muốn trở về? Tiểu Vũ...... Vương gia các ngươi không cho ta một người nào sao?" Long Phù Nguyệt quay đầu nhìn tòa nhà lớn đen kịt kia, trong lòng bỗng nhiên hoang mang rối loạn."Này —— Thuộc hạ không biết. Vương gia vẫn chờ chúng ta đáp lời, quận chúa, bảo trọng, bọn thuộc hạ cáo từ. Nga, đúng rồi, đây là ngọn nến cùng hộp quẹt Vương gia cho người dự bị." Hai người thị vệ này ngẩng đầu nhìn tòa nhà kia, trên mặt kìm lòng không đậu lộ ra một tia sợ hãi, cũng không đợi Long Phù Nguyệt nói nữa, đem ngọn nến cùng hộp quẹt nhét vào trong tay Long Phù Nguyệt, đi cùng hai kiệu phu kia, quay trở về, giống như ở phía sau có ác quỷ đuổi vậy.

Chương 195: Tòa nhà lớn Đen kịt