Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 214: Yên tâm, ta không kén ăn

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng rửa mặt chải đầu sơ lược một chút, liền chạy đi mở cửa. Trong lòng cũng đang âm thầm thầm oán: "Con bà nó, có quận chúa như ta vậy sao? Còn muốn mình chính mình tự đi mở cửa......"Cửa mở, ngoài cửa lớn toàn bộ người đang đứng rút lui vài bước.Ngoài cửa lớn người đứng thật đúng là không ít, có sáu thị nữ, tám gia đinh, thái tử gia kia cũng rõ ràng đứng ở ngoài cửa.Hắn nhìn thấy Long Phù Nguyệt lông tóc vô thương chạy đến, không khỏi mở to mắt, bộ dáng kia giống như là thấy quỷ.Long Phù Nguyệt đối với hắn không có một tia hảo cảm, lạnh lùng thốt: "A, thái tử gia sáng tinh mơ đại giá quang lâm không biết có chuyện gì muốn chỉ dạy?"Thái tử ngượng cứng lại, hỏi: "Nàng...... Tối hôm qua ở trong này nghỉ ngơi? Thì ra Cửu đệ nói là thật sao."Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: "Vạn tuế gia đã đem nơi này ban cho ta, ta đương nhiên là ở trong phủ của mình để nghỉ ngơi. Thái tử gia có ý kiến?"Thái tử ho một tiếng: "Đương nhiên, ha ha —— đương nhiên không có ý kiến. Ừm, bổn vương tới nơi này là phụng ý chỉ của phụ hoàng đem người ban cho quận chúa."Vung tay lên: "Các ngươi mau tới đây thỉnh an Hộ quốc quận chúa."Đám gia đinh cùng thị nữ quả nhiên đều lại đây thi lễ.Long Phù Nguyệt phất phất tay, trong lòng âm thầm nói thầm: "Lão hoàng đế này, ngày hôm qua không cho ta một người nào, nhưng hôm nay lại đưa tới, hừ, chắc là phái thái tử chạy đến chỗ này của ta xem ta có phải còn sống hay không......"Nàng đang muốn thuận theo đem toàn bộ mọi người nhận lấy, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nói sắc nhọn của con hồ ly kia: "Không được lưu lại bọn họ! Ta chán ghét nhân loại!""A?" Long Phù Nguyệt sửng sốt, nhìn xem người chung quanh, những người đó lại giống như cũng không có nghe thấy thanh âm của con hồ ly, đều đang trông mong nhìn nàng.Tiểu hồ ly này dùng truyền âm nhập mật? Choáng váng, chẳng lẽ nó cũng là võ lâm cao thủ? Long Phù Nguyệt một đầu đầy hắc tuyến.Tiểu hồ ly nàythật ra đem đình viện đều quét tước thu thập thỏa đáng rồi, nhưng không để lại người, ai sẽ hầu hạ nấu ăn cho bọn họ.Nhưng tiểu hồ ly kia lại như nghe được lời trong lòng của nàng, tiếng nói sắc nhọn kia lại đang vang lên trong tai nàng: "Hừ, ta dùng là mới không cần cái gì dẫn âm nhập mật đấy, ta đây là hồ ngữ thuật, ta muốn nói với ai, thì người đó có thể nghe được, những người khác nghe không được. Nếu ta phụ trách quét tước đình viện, như vậy ngươi liền phụ trách nấu cơm, yên tâm, ta không kén ăn, có gà ăn là được."

Nàng rửa mặt chải đầu sơ lược một chút, liền chạy đi mở cửa. Trong lòng cũng đang âm thầm thầm oán: "Con bà nó, có quận chúa như ta vậy sao? Còn muốn mình chính mình tự đi mở cửa......"

Cửa mở, ngoài cửa lớn toàn bộ người đang đứng rút lui vài bước.

Ngoài cửa lớn người đứng thật đúng là không ít, có sáu thị nữ, tám gia đinh, thái tử gia kia cũng rõ ràng đứng ở ngoài cửa.

Hắn nhìn thấy Long Phù Nguyệt lông tóc vô thương chạy đến, không khỏi mở to mắt, bộ dáng kia giống như là thấy quỷ.

Long Phù Nguyệt đối với hắn không có một tia hảo cảm, lạnh lùng thốt: "A, thái tử gia sáng tinh mơ đại giá quang lâm không biết có chuyện gì muốn chỉ dạy?"

Thái tử ngượng cứng lại, hỏi: "Nàng...... Tối hôm qua ở trong này nghỉ ngơi? Thì ra Cửu đệ nói là thật sao."

Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: "Vạn tuế gia đã đem nơi này ban cho ta, ta đương nhiên là ở trong phủ của mình để nghỉ ngơi. Thái tử gia có ý kiến?"

Thái tử ho một tiếng: "Đương nhiên, ha ha —— đương nhiên không có ý kiến. Ừm, bổn vương tới nơi này là phụng ý chỉ của phụ hoàng đem người ban cho quận chúa."

Vung tay lên: "Các ngươi mau tới đây thỉnh an Hộ quốc quận chúa."

Đám gia đinh cùng thị nữ quả nhiên đều lại đây thi lễ.

Long Phù Nguyệt phất phất tay, trong lòng âm thầm nói thầm: "Lão hoàng đế này, ngày hôm qua không cho ta một người nào, nhưng hôm nay lại đưa tới, hừ, chắc là phái thái tử chạy đến chỗ này của ta xem ta có phải còn sống hay không......"

Nàng đang muốn thuận theo đem toàn bộ mọi người nhận lấy, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nói sắc nhọn của con hồ ly kia: "Không được lưu lại bọn họ! Ta chán ghét nhân loại!"

"A?" Long Phù Nguyệt sửng sốt, nhìn xem người chung quanh, những người đó lại giống như cũng không có nghe thấy thanh âm của con hồ ly, đều đang trông mong nhìn nàng.

Tiểu hồ ly này dùng truyền âm nhập mật? Choáng váng, chẳng lẽ nó cũng là võ lâm cao thủ? Long Phù Nguyệt một đầu đầy hắc tuyến.

Tiểu hồ ly nàythật ra đem đình viện đều quét tước thu thập thỏa đáng rồi, nhưng không để lại người, ai sẽ hầu hạ nấu ăn cho bọn họ.

Nhưng tiểu hồ ly kia lại như nghe được lời trong lòng của nàng, tiếng nói sắc nhọn kia lại đang vang lên trong tai nàng: "Hừ, ta dùng là mới không cần cái gì dẫn âm nhập mật đấy, ta đây là hồ ngữ thuật, ta muốn nói với ai, thì người đó có thể nghe được, những người khác nghe không được. Nếu ta phụ trách quét tước đình viện, như vậy ngươi liền phụ trách nấu cơm, yên tâm, ta không kén ăn, có gà ăn là được."

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng rửa mặt chải đầu sơ lược một chút, liền chạy đi mở cửa. Trong lòng cũng đang âm thầm thầm oán: "Con bà nó, có quận chúa như ta vậy sao? Còn muốn mình chính mình tự đi mở cửa......"Cửa mở, ngoài cửa lớn toàn bộ người đang đứng rút lui vài bước.Ngoài cửa lớn người đứng thật đúng là không ít, có sáu thị nữ, tám gia đinh, thái tử gia kia cũng rõ ràng đứng ở ngoài cửa.Hắn nhìn thấy Long Phù Nguyệt lông tóc vô thương chạy đến, không khỏi mở to mắt, bộ dáng kia giống như là thấy quỷ.Long Phù Nguyệt đối với hắn không có một tia hảo cảm, lạnh lùng thốt: "A, thái tử gia sáng tinh mơ đại giá quang lâm không biết có chuyện gì muốn chỉ dạy?"Thái tử ngượng cứng lại, hỏi: "Nàng...... Tối hôm qua ở trong này nghỉ ngơi? Thì ra Cửu đệ nói là thật sao."Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: "Vạn tuế gia đã đem nơi này ban cho ta, ta đương nhiên là ở trong phủ của mình để nghỉ ngơi. Thái tử gia có ý kiến?"Thái tử ho một tiếng: "Đương nhiên, ha ha —— đương nhiên không có ý kiến. Ừm, bổn vương tới nơi này là phụng ý chỉ của phụ hoàng đem người ban cho quận chúa."Vung tay lên: "Các ngươi mau tới đây thỉnh an Hộ quốc quận chúa."Đám gia đinh cùng thị nữ quả nhiên đều lại đây thi lễ.Long Phù Nguyệt phất phất tay, trong lòng âm thầm nói thầm: "Lão hoàng đế này, ngày hôm qua không cho ta một người nào, nhưng hôm nay lại đưa tới, hừ, chắc là phái thái tử chạy đến chỗ này của ta xem ta có phải còn sống hay không......"Nàng đang muốn thuận theo đem toàn bộ mọi người nhận lấy, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nói sắc nhọn của con hồ ly kia: "Không được lưu lại bọn họ! Ta chán ghét nhân loại!""A?" Long Phù Nguyệt sửng sốt, nhìn xem người chung quanh, những người đó lại giống như cũng không có nghe thấy thanh âm của con hồ ly, đều đang trông mong nhìn nàng.Tiểu hồ ly này dùng truyền âm nhập mật? Choáng váng, chẳng lẽ nó cũng là võ lâm cao thủ? Long Phù Nguyệt một đầu đầy hắc tuyến.Tiểu hồ ly nàythật ra đem đình viện đều quét tước thu thập thỏa đáng rồi, nhưng không để lại người, ai sẽ hầu hạ nấu ăn cho bọn họ.Nhưng tiểu hồ ly kia lại như nghe được lời trong lòng của nàng, tiếng nói sắc nhọn kia lại đang vang lên trong tai nàng: "Hừ, ta dùng là mới không cần cái gì dẫn âm nhập mật đấy, ta đây là hồ ngữ thuật, ta muốn nói với ai, thì người đó có thể nghe được, những người khác nghe không được. Nếu ta phụ trách quét tước đình viện, như vậy ngươi liền phụ trách nấu cơm, yên tâm, ta không kén ăn, có gà ăn là được."

Chương 214: Yên tâm, ta không kén ăn