“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 216: Ta đói bụng
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Cư nhiên thỉnh thái tử ăn bế môn canh! Mọi người toàn bộ ngây người, mắt thấy thái tử hé ra khuôn mặt tuấn tú từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển tím, từ tím biến thành đen...... Sắc thái có thể nói là vô cùng phong phú.Đôi tay của Thái tử nắm chặt thành quyền đầu.Long Phù Nguyệt, ngươi điên rồi! Cư nhiên không đem bản thái tử để vào mắt! Hừ, hãy đợi đấy!Hắn vung tay áo, mang người rời đi.Long Phù Nguyệt đóng cửa xong, nhanh như chớp chạy về trong phòng.Trong phòng, có một con hồ li trắng như tuyết đang nằm cuộn tròn, uốn tại trên giường của nàng, híp một đôi mắt hồ ly, thật là thích ý.Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Long Phù Nguyệt tiến vào, nó nhất thời lăn lông lốc nhảy dựng lên, trợn lên ánh mắt xanh biếc: "Uy, uy, ngươi làm gì thế mang một vẻ mặt như thế? Giống như muốn ăn ta vậy."Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay sờ sờ nó lông của hồ ly: "Biết quét tước đình viện, thu thập phòng ở?""Biết!""Biết thuật đọc tâm?""Biết......""Quyền riêng tư của ta ở chỗ nào đây? Ngươi là hồ ly thối dựa vào cái gì rình coi nội tâm của ta?! Ngươi có biết cái gì gọi là xâm phạm nhân quyền không?!" Long Phù Nguyệt bắt lấy da hồ ly của nó, một phen nhấc lên nó, giận dữ trừng mắt nhìn nó.Bốn cái chân ngắn ngủn của tiểu hồ ly liều mạng giãy dụa, kêu lên: "Ngươi nghĩ rằng ta đường đường là hồ ly thượng tiên cần thiết phải đọc tâm của ngươi sao? Còn không phải ta không có tiện đi ra ngoài cự tuyệt, mà ngươi lại ra dáng muốn đáp ứng, ta sốt ruột rồi, mới dùng một chiêu này chứ sao. Cái này cũng có thể gọi là tâm linh trao đổi, chúng ta dùng tâm linh đến trao đổi......""Phanh!" Đỉnh đầu của tiểu hồ ly ăn một bàn tay."Ai muốn cùng ngươi tâm linh trao đổi?! Về sau ngươi không được đọc nội tâm của ta!" Long Phù Nguyệt cầm lấy da lông trên cổ nó, cùng ánh mắt nó đối diện nhau, mũi đối mũi."Được rồi, được rồi, về sau không trải qua cho phép của ngươi, ta không đọc tâm của ngươi là được. Keo kiệt quá nha đầu, ngươi nghĩ rằng ta cần sao." Tiểu hồ ly bị nàng trừng lông cả người gần như đều phải dựng thẳng lên."Như thế tạm được!" Long Phù Nguyệt bắt nó ném xuống đất.Tiểu hồ ly lộn ngược một cái ra sau, vững vàng rơi xuống đất, lập tức lại nhảy, nhảy lên đầu giường, đem thân mình nằm co lại: "Được rồi, ngươi nên đi làm gà cho ta ăn, ta đói bụng."
Cư nhiên thỉnh thái tử ăn bế môn canh! Mọi người toàn bộ ngây người, mắt thấy thái tử hé ra khuôn mặt tuấn tú từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển tím, từ tím biến thành đen...... Sắc thái có thể nói là vô cùng phong phú.
Đôi tay của Thái tử nắm chặt thành quyền đầu.
Long Phù Nguyệt, ngươi điên rồi! Cư nhiên không đem bản thái tử để vào mắt! Hừ, hãy đợi đấy!
Hắn vung tay áo, mang người rời đi.
Long Phù Nguyệt đóng cửa xong, nhanh như chớp chạy về trong phòng.
Trong phòng, có một con hồ li trắng như tuyết đang nằm cuộn tròn, uốn tại trên giường của nàng, híp một đôi mắt hồ ly, thật là thích ý.
Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Long Phù Nguyệt tiến vào, nó nhất thời lăn lông lốc nhảy dựng lên, trợn lên ánh mắt xanh biếc: "Uy, uy, ngươi làm gì thế mang một vẻ mặt như thế? Giống như muốn ăn ta vậy."
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay sờ sờ nó lông của hồ ly: "Biết quét tước đình viện, thu thập phòng ở?"
"Biết!"
"Biết thuật đọc tâm?"
"Biết......"
"Quyền riêng tư của ta ở chỗ nào đây? Ngươi là hồ ly thối dựa vào cái gì rình coi nội tâm của ta?! Ngươi có biết cái gì gọi là xâm phạm nhân quyền không?!" Long Phù Nguyệt bắt lấy da hồ ly của nó, một phen nhấc lên nó, giận dữ trừng mắt nhìn nó.
Bốn cái chân ngắn ngủn của tiểu hồ ly liều mạng giãy dụa, kêu lên: "Ngươi nghĩ rằng ta đường đường là hồ ly thượng tiên cần thiết phải đọc tâm của ngươi sao? Còn không phải ta không có tiện đi ra ngoài cự tuyệt, mà ngươi lại ra dáng muốn đáp ứng, ta sốt ruột rồi, mới dùng một chiêu này chứ sao. Cái này cũng có thể gọi là tâm linh trao đổi, chúng ta dùng tâm linh đến trao đổi......"
"Phanh!" Đỉnh đầu của tiểu hồ ly ăn một bàn tay.
"Ai muốn cùng ngươi tâm linh trao đổi?! Về sau ngươi không được đọc nội tâm của ta!" Long Phù Nguyệt cầm lấy da lông trên cổ nó, cùng ánh mắt nó đối diện nhau, mũi đối mũi.
"Được rồi, được rồi, về sau không trải qua cho phép của ngươi, ta không đọc tâm của ngươi là được. Keo kiệt quá nha đầu, ngươi nghĩ rằng ta cần sao." Tiểu hồ ly bị nàng trừng lông cả người gần như đều phải dựng thẳng lên.
"Như thế tạm được!" Long Phù Nguyệt bắt nó ném xuống đất.
Tiểu hồ ly lộn ngược một cái ra sau, vững vàng rơi xuống đất, lập tức lại nhảy, nhảy lên đầu giường, đem thân mình nằm co lại: "Được rồi, ngươi nên đi làm gà cho ta ăn, ta đói bụng."
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Cư nhiên thỉnh thái tử ăn bế môn canh! Mọi người toàn bộ ngây người, mắt thấy thái tử hé ra khuôn mặt tuấn tú từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển tím, từ tím biến thành đen...... Sắc thái có thể nói là vô cùng phong phú.Đôi tay của Thái tử nắm chặt thành quyền đầu.Long Phù Nguyệt, ngươi điên rồi! Cư nhiên không đem bản thái tử để vào mắt! Hừ, hãy đợi đấy!Hắn vung tay áo, mang người rời đi.Long Phù Nguyệt đóng cửa xong, nhanh như chớp chạy về trong phòng.Trong phòng, có một con hồ li trắng như tuyết đang nằm cuộn tròn, uốn tại trên giường của nàng, híp một đôi mắt hồ ly, thật là thích ý.Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Long Phù Nguyệt tiến vào, nó nhất thời lăn lông lốc nhảy dựng lên, trợn lên ánh mắt xanh biếc: "Uy, uy, ngươi làm gì thế mang một vẻ mặt như thế? Giống như muốn ăn ta vậy."Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay sờ sờ nó lông của hồ ly: "Biết quét tước đình viện, thu thập phòng ở?""Biết!""Biết thuật đọc tâm?""Biết......""Quyền riêng tư của ta ở chỗ nào đây? Ngươi là hồ ly thối dựa vào cái gì rình coi nội tâm của ta?! Ngươi có biết cái gì gọi là xâm phạm nhân quyền không?!" Long Phù Nguyệt bắt lấy da hồ ly của nó, một phen nhấc lên nó, giận dữ trừng mắt nhìn nó.Bốn cái chân ngắn ngủn của tiểu hồ ly liều mạng giãy dụa, kêu lên: "Ngươi nghĩ rằng ta đường đường là hồ ly thượng tiên cần thiết phải đọc tâm của ngươi sao? Còn không phải ta không có tiện đi ra ngoài cự tuyệt, mà ngươi lại ra dáng muốn đáp ứng, ta sốt ruột rồi, mới dùng một chiêu này chứ sao. Cái này cũng có thể gọi là tâm linh trao đổi, chúng ta dùng tâm linh đến trao đổi......""Phanh!" Đỉnh đầu của tiểu hồ ly ăn một bàn tay."Ai muốn cùng ngươi tâm linh trao đổi?! Về sau ngươi không được đọc nội tâm của ta!" Long Phù Nguyệt cầm lấy da lông trên cổ nó, cùng ánh mắt nó đối diện nhau, mũi đối mũi."Được rồi, được rồi, về sau không trải qua cho phép của ngươi, ta không đọc tâm của ngươi là được. Keo kiệt quá nha đầu, ngươi nghĩ rằng ta cần sao." Tiểu hồ ly bị nàng trừng lông cả người gần như đều phải dựng thẳng lên."Như thế tạm được!" Long Phù Nguyệt bắt nó ném xuống đất.Tiểu hồ ly lộn ngược một cái ra sau, vững vàng rơi xuống đất, lập tức lại nhảy, nhảy lên đầu giường, đem thân mình nằm co lại: "Được rồi, ngươi nên đi làm gà cho ta ăn, ta đói bụng."