Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 219: Văn tự khế ước bán mình

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hắc hắc, nói đến đây, tiểu hồ ly vừa ý vô tư nói: "Tối hôm qua sau khi ngươi ngủ say, ta —— Ta len lén cắn nát một ngón tay của ngươi, lấy ngươi một chút máu là được.""Cái gì? Ngươi cắn nát tay của ta rồi?" Sắc mặt Long Phù Nguyệt thay đổi một lần. Hôn mê, bị một con hồ ly cắn trúng, có thể bệnh chó dại hay không a?Nâng tay nhìn nhìn mười ngón, quả nhiên thấy ở trên ngón trỏ tay trái, có một miệng vết thương nhợt nhạt, đã gần lên vảy, không chú ý hoàn toàn nhìn không thấy."Hồ ly chết bầm, hồ ly thối tha, không được ta đồng ý, ai cho ngươi cùng ta đặt cái khế ước quỷ quái gì?" Hai mắt Long Phù Nguyệt trợn lên, Vươn tay đến nắm cổ con tiểu hồ li kia.Tiểu hồ ly sớm có phòng bị, oạch một tiếng chui đến sau lưng của Phượng Thiên Vũ, lộ ra cái đầu hồ ly nho nhỏ tội nghiệp nhìn Long Phù Nguyệt: "Uy, ngươi không nên tức giận được không? Nếu không ký kết khế ước, ta liền không thể biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì."Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Ngươi chỉ có thể đọc nội tâm người cùng ngươi ký kết khế ước thôi sao? Những người khác không được?"Tiểu hồ ly gật mạnh đầu: "Ừm, đúng vậy. Bằng không ta phí lớn tinh thần như vậy cùng ngươi ký kết khế ước làm cái gì.""Nha, thối hồ ly! Ta muốn b*p ch*t ngươi" Long Phù Nguyệt hoàn toàn nổi giận, chạy tới muốn bắt nó.Thân mình tiểu hồ ly trơn trượt dị thường, vây quanh Phượng Thiên Vũ bao quanh đảo quanh, Long Phù Nguyệt đừng nói bắt lấy nó, ngay cả một sợi lông hồ ly cũng đừng mơ tưởng với tới.Tiểu hồ ly vừa chạy vừa kêu: "Uy, uy, xú nữ nhân, có thể cùng hồ ly thượng tiên đây ký kết khế ước là vinh hạnh của ngươi, người thường ta còn nhìn không thuận mắt đấy. Ngươi không phải hi vọng ta làm quản gia của ngươi sao? Như vậy ta mới có thể vì ngươi làm cả đời, ngươi còn có cái gì không hài lòng?""Quá vinh hạnh! Đem phần vinh hạnh này của ngươi đưa cho người khác tốt hơn, lão nương không cần! Thối hồ ly, lão nương không hy vọng bị người khác khống chế, nhất là một con hồ ly nhỏ khống chế!" Long Phù Nguyệt gần như phát điên."Ta sẽ không khống chế ngươi, ngươi chỉ cần cho ta gà ăn là tốt rồi, nói sau, ta cũng có thể giúp ngươi làm không ít chuyện vậy, ngươi sẽ không lỗ lả gì." Tiểu hồ ly liều mạng đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, một đôi mắt hồ ly chớp chớp, để chứng minh chỗ tốt cùng mình ký kết khế ước.

Hắc hắc, nói đến đây, tiểu hồ ly vừa ý vô tư nói: "Tối hôm qua sau khi ngươi ngủ say, ta —— Ta len lén cắn nát một ngón tay của ngươi, lấy ngươi một chút máu là được."

"Cái gì? Ngươi cắn nát tay của ta rồi?" Sắc mặt Long Phù Nguyệt thay đổi một lần. Hôn mê, bị một con hồ ly cắn trúng, có thể bệnh chó dại hay không a?

Nâng tay nhìn nhìn mười ngón, quả nhiên thấy ở trên ngón trỏ tay trái, có một miệng vết thương nhợt nhạt, đã gần lên vảy, không chú ý hoàn toàn nhìn không thấy.

"Hồ ly chết bầm, hồ ly thối tha, không được ta đồng ý, ai cho ngươi cùng ta đặt cái khế ước quỷ quái gì?" Hai mắt Long Phù Nguyệt trợn lên, Vươn tay đến nắm cổ con tiểu hồ li kia.

Tiểu hồ ly sớm có phòng bị, oạch một tiếng chui đến sau lưng của Phượng Thiên Vũ, lộ ra cái đầu hồ ly nho nhỏ tội nghiệp nhìn Long Phù Nguyệt: "Uy, ngươi không nên tức giận được không? Nếu không ký kết khế ước, ta liền không thể biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì."

Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Ngươi chỉ có thể đọc nội tâm người cùng ngươi ký kết khế ước thôi sao? Những người khác không được?"

Tiểu hồ ly gật mạnh đầu: "Ừm, đúng vậy. Bằng không ta phí lớn tinh thần như vậy cùng ngươi ký kết khế ước làm cái gì."

"Nha, thối hồ ly! Ta muốn b*p ch*t ngươi" Long Phù Nguyệt hoàn toàn nổi giận, chạy tới muốn bắt nó.

Thân mình tiểu hồ ly trơn trượt dị thường, vây quanh Phượng Thiên Vũ bao quanh đảo quanh, Long Phù Nguyệt đừng nói bắt lấy nó, ngay cả một sợi lông hồ ly cũng đừng mơ tưởng với tới.

Tiểu hồ ly vừa chạy vừa kêu: "Uy, uy, xú nữ nhân, có thể cùng hồ ly thượng tiên đây ký kết khế ước là vinh hạnh của ngươi, người thường ta còn nhìn không thuận mắt đấy. Ngươi không phải hi vọng ta làm quản gia của ngươi sao? Như vậy ta mới có thể vì ngươi làm cả đời, ngươi còn có cái gì không hài lòng?"

"Quá vinh hạnh! Đem phần vinh hạnh này của ngươi đưa cho người khác tốt hơn, lão nương không cần! Thối hồ ly, lão nương không hy vọng bị người khác khống chế, nhất là một con hồ ly nhỏ khống chế!" Long Phù Nguyệt gần như phát điên.

"Ta sẽ không khống chế ngươi, ngươi chỉ cần cho ta gà ăn là tốt rồi, nói sau, ta cũng có thể giúp ngươi làm không ít chuyện vậy, ngươi sẽ không lỗ lả gì." Tiểu hồ ly liều mạng đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, một đôi mắt hồ ly chớp chớp, để chứng minh chỗ tốt cùng mình ký kết khế ước.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hắc hắc, nói đến đây, tiểu hồ ly vừa ý vô tư nói: "Tối hôm qua sau khi ngươi ngủ say, ta —— Ta len lén cắn nát một ngón tay của ngươi, lấy ngươi một chút máu là được.""Cái gì? Ngươi cắn nát tay của ta rồi?" Sắc mặt Long Phù Nguyệt thay đổi một lần. Hôn mê, bị một con hồ ly cắn trúng, có thể bệnh chó dại hay không a?Nâng tay nhìn nhìn mười ngón, quả nhiên thấy ở trên ngón trỏ tay trái, có một miệng vết thương nhợt nhạt, đã gần lên vảy, không chú ý hoàn toàn nhìn không thấy."Hồ ly chết bầm, hồ ly thối tha, không được ta đồng ý, ai cho ngươi cùng ta đặt cái khế ước quỷ quái gì?" Hai mắt Long Phù Nguyệt trợn lên, Vươn tay đến nắm cổ con tiểu hồ li kia.Tiểu hồ ly sớm có phòng bị, oạch một tiếng chui đến sau lưng của Phượng Thiên Vũ, lộ ra cái đầu hồ ly nho nhỏ tội nghiệp nhìn Long Phù Nguyệt: "Uy, ngươi không nên tức giận được không? Nếu không ký kết khế ước, ta liền không thể biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì."Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Ngươi chỉ có thể đọc nội tâm người cùng ngươi ký kết khế ước thôi sao? Những người khác không được?"Tiểu hồ ly gật mạnh đầu: "Ừm, đúng vậy. Bằng không ta phí lớn tinh thần như vậy cùng ngươi ký kết khế ước làm cái gì.""Nha, thối hồ ly! Ta muốn b*p ch*t ngươi" Long Phù Nguyệt hoàn toàn nổi giận, chạy tới muốn bắt nó.Thân mình tiểu hồ ly trơn trượt dị thường, vây quanh Phượng Thiên Vũ bao quanh đảo quanh, Long Phù Nguyệt đừng nói bắt lấy nó, ngay cả một sợi lông hồ ly cũng đừng mơ tưởng với tới.Tiểu hồ ly vừa chạy vừa kêu: "Uy, uy, xú nữ nhân, có thể cùng hồ ly thượng tiên đây ký kết khế ước là vinh hạnh của ngươi, người thường ta còn nhìn không thuận mắt đấy. Ngươi không phải hi vọng ta làm quản gia của ngươi sao? Như vậy ta mới có thể vì ngươi làm cả đời, ngươi còn có cái gì không hài lòng?""Quá vinh hạnh! Đem phần vinh hạnh này của ngươi đưa cho người khác tốt hơn, lão nương không cần! Thối hồ ly, lão nương không hy vọng bị người khác khống chế, nhất là một con hồ ly nhỏ khống chế!" Long Phù Nguyệt gần như phát điên."Ta sẽ không khống chế ngươi, ngươi chỉ cần cho ta gà ăn là tốt rồi, nói sau, ta cũng có thể giúp ngươi làm không ít chuyện vậy, ngươi sẽ không lỗ lả gì." Tiểu hồ ly liều mạng đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, một đôi mắt hồ ly chớp chớp, để chứng minh chỗ tốt cùng mình ký kết khế ước.

Chương 219: Văn tự khế ước bán mình