Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 238: Muốn sống trong Biển cát

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trương Vân Long chỉ huy binh sĩ đem Lạc Đà nằm một vòng ở chung quanh, tam quân tướng sĩ đều nằm ở vòng trong, tay nắm lại, phòng ngừa bị gió to thổi bay.....Tiếng gió đang rít gào giận dữ, giống như vô số ma quỷ đang tru lên, vô số cát mịn tung bay mù mịt, đã muốn phân không rõ trời và đất, chung quanh hỗn độn thành một đoàn.Trương Vân Long trong lòng âm thầm kêu khổ, trận bão cát mù mịt như vậy, không biết đoàn người Phượng Thiên Vũ thế nào? Nếu hắn đắc thắng trở về, phát hiện không thấy Long Phù Nguyệt, không biết có thể lấy đầu của mình đi tế cờ hay không......Long Phù Nguyệt bị gió dữ dội cuốn vào giữa không trung, sợ tới mức hồn phi phách tán. Giờ phút này thân thể của nàng toàn bộ không thể làm chủ, giống như máy xay gió xoay tròn ở trong bão cát, Cuồng Phong cùng cát sắc bén như mưa to đánh vào trên người của nàng, đau đớn giống như ngũ mã phanh thây, thân mình cong oằn bị gió giật giống như một một bó cỏ khô, bị cuốn loạn quay cuồng trong cát. Long Phù Nguyệt gần như không thể thở được, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đến mức đỏ bừng, nàng chỉ cảm thấy ngực nhảy một trận mãnh liệt, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không khỏi nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: "Đại gia ta lần này đã chơi xong rồi!"Mặc dù là như vậy, nàng cũng che tiểu hồ ly kia trong ngực, ôm gắt gao.Tiểu hồ ly kia liều mạng giãy dụa, cuối cùng là lộ ra đầu nhỏ, trong cái miệng nhỏ nhắn toát ra vô số phù chú màu lam nhạt.Các phù chú này nhanh chóng xoay tròn, không lâu sao, liền đem một người một hồ khóa lại chính giữa. Giống như một cái kén màu lam nhạt, bị Cuồng Phong cuốn đi biến ảo ra đủ loại hình dạng.Long Phù Nguyệt đã hôn mê bất tỉnh, đương nhiên là không thấy được loại cảnh kỳ lạ này. Tiểu hồ ly kia gần như đã tập trung toàn bộ sức lực, duy trì ở kết giới kia, nhưng là gần duy trì nguyên trạng, không cho bão cát lại trực tiếp đánh vào người mà thôi, lại khó có thể rơi trên mặt đất, ổn định thân mình......Gió to thổi quét ước chừng hơn hai canh giờ, mới dần dần dừng lại yên tĩnh.Một trận gió cát thổi qua đi, từ từ đại mạc vô thanh vô tức kéo dài tới vô biên vô hạn.Ở trong này có một ốc đảo nhỏ, toàn bộ đã muốn chết héo, cành cây xơ xác, giống như những ngón tay khô của những người già.Ven ốc đảo, có một hở ra hố cát, hố cát này chậm rãi ngọ nguậy, bỗng nhiên rầm một tiếng vang lên, mọc ra một tiểu hồ ly tuyết trắng.Tiểu hồ ly này dùng bốn móng vuốt nhỏ bé của mình đào bới mãnh liệt một trận, rốt cục lại lộ ra một thân thể dính đầy cát vàng.

Trương Vân Long chỉ huy binh sĩ đem Lạc Đà nằm một vòng ở chung quanh, tam quân tướng sĩ đều nằm ở vòng trong, tay nắm lại, phòng ngừa bị gió to thổi bay.....

Tiếng gió đang rít gào giận dữ, giống như vô số ma quỷ đang tru lên, vô số cát mịn tung bay mù mịt, đã muốn phân không rõ trời và đất, chung quanh hỗn độn thành một đoàn.

Trương Vân Long trong lòng âm thầm kêu khổ, trận bão cát mù mịt như vậy, không biết đoàn người Phượng Thiên Vũ thế nào? Nếu hắn đắc thắng trở về, phát hiện không thấy Long Phù Nguyệt, không biết có thể lấy đầu của mình đi tế cờ hay không......

Long Phù Nguyệt bị gió dữ dội cuốn vào giữa không trung, sợ tới mức hồn phi phách tán. Giờ phút này thân thể của nàng toàn bộ không thể làm chủ, giống như máy xay gió xoay tròn ở trong bão cát, Cuồng Phong cùng cát sắc bén như mưa to đánh vào trên người của nàng, đau đớn giống như ngũ mã phanh thây, thân mình cong oằn bị gió giật giống như một một bó cỏ khô, bị cuốn loạn quay cuồng trong cát. Long Phù Nguyệt gần như không thể thở được, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đến mức đỏ bừng, nàng chỉ cảm thấy ngực nhảy một trận mãnh liệt, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không khỏi nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: "Đại gia ta lần này đã chơi xong rồi!"

Mặc dù là như vậy, nàng cũng che tiểu hồ ly kia trong ngực, ôm gắt gao.

Tiểu hồ ly kia liều mạng giãy dụa, cuối cùng là lộ ra đầu nhỏ, trong cái miệng nhỏ nhắn toát ra vô số phù chú màu lam nhạt.

Các phù chú này nhanh chóng xoay tròn, không lâu sao, liền đem một người một hồ khóa lại chính giữa. Giống như một cái kén màu lam nhạt, bị Cuồng Phong cuốn đi biến ảo ra đủ loại hình dạng.

Long Phù Nguyệt đã hôn mê bất tỉnh, đương nhiên là không thấy được loại cảnh kỳ lạ này. Tiểu hồ ly kia gần như đã tập trung toàn bộ sức lực, duy trì ở kết giới kia, nhưng là gần duy trì nguyên trạng, không cho bão cát lại trực tiếp đánh vào người mà thôi, lại khó có thể rơi trên mặt đất, ổn định thân mình......

Gió to thổi quét ước chừng hơn hai canh giờ, mới dần dần dừng lại yên tĩnh.

Một trận gió cát thổi qua đi, từ từ đại mạc vô thanh vô tức kéo dài tới vô biên vô hạn.

Ở trong này có một ốc đảo nhỏ, toàn bộ đã muốn chết héo, cành cây xơ xác, giống như những ngón tay khô của những người già.

Ven ốc đảo, có một hở ra hố cát, hố cát này chậm rãi ngọ nguậy, bỗng nhiên rầm một tiếng vang lên, mọc ra một tiểu hồ ly tuyết trắng.

Tiểu hồ ly này dùng bốn móng vuốt nhỏ bé của mình đào bới mãnh liệt một trận, rốt cục lại lộ ra một thân thể dính đầy cát vàng.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trương Vân Long chỉ huy binh sĩ đem Lạc Đà nằm một vòng ở chung quanh, tam quân tướng sĩ đều nằm ở vòng trong, tay nắm lại, phòng ngừa bị gió to thổi bay.....Tiếng gió đang rít gào giận dữ, giống như vô số ma quỷ đang tru lên, vô số cát mịn tung bay mù mịt, đã muốn phân không rõ trời và đất, chung quanh hỗn độn thành một đoàn.Trương Vân Long trong lòng âm thầm kêu khổ, trận bão cát mù mịt như vậy, không biết đoàn người Phượng Thiên Vũ thế nào? Nếu hắn đắc thắng trở về, phát hiện không thấy Long Phù Nguyệt, không biết có thể lấy đầu của mình đi tế cờ hay không......Long Phù Nguyệt bị gió dữ dội cuốn vào giữa không trung, sợ tới mức hồn phi phách tán. Giờ phút này thân thể của nàng toàn bộ không thể làm chủ, giống như máy xay gió xoay tròn ở trong bão cát, Cuồng Phong cùng cát sắc bén như mưa to đánh vào trên người của nàng, đau đớn giống như ngũ mã phanh thây, thân mình cong oằn bị gió giật giống như một một bó cỏ khô, bị cuốn loạn quay cuồng trong cát. Long Phù Nguyệt gần như không thể thở được, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đến mức đỏ bừng, nàng chỉ cảm thấy ngực nhảy một trận mãnh liệt, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không khỏi nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: "Đại gia ta lần này đã chơi xong rồi!"Mặc dù là như vậy, nàng cũng che tiểu hồ ly kia trong ngực, ôm gắt gao.Tiểu hồ ly kia liều mạng giãy dụa, cuối cùng là lộ ra đầu nhỏ, trong cái miệng nhỏ nhắn toát ra vô số phù chú màu lam nhạt.Các phù chú này nhanh chóng xoay tròn, không lâu sao, liền đem một người một hồ khóa lại chính giữa. Giống như một cái kén màu lam nhạt, bị Cuồng Phong cuốn đi biến ảo ra đủ loại hình dạng.Long Phù Nguyệt đã hôn mê bất tỉnh, đương nhiên là không thấy được loại cảnh kỳ lạ này. Tiểu hồ ly kia gần như đã tập trung toàn bộ sức lực, duy trì ở kết giới kia, nhưng là gần duy trì nguyên trạng, không cho bão cát lại trực tiếp đánh vào người mà thôi, lại khó có thể rơi trên mặt đất, ổn định thân mình......Gió to thổi quét ước chừng hơn hai canh giờ, mới dần dần dừng lại yên tĩnh.Một trận gió cát thổi qua đi, từ từ đại mạc vô thanh vô tức kéo dài tới vô biên vô hạn.Ở trong này có một ốc đảo nhỏ, toàn bộ đã muốn chết héo, cành cây xơ xác, giống như những ngón tay khô của những người già.Ven ốc đảo, có một hở ra hố cát, hố cát này chậm rãi ngọ nguậy, bỗng nhiên rầm một tiếng vang lên, mọc ra một tiểu hồ ly tuyết trắng.Tiểu hồ ly này dùng bốn móng vuốt nhỏ bé của mình đào bới mãnh liệt một trận, rốt cục lại lộ ra một thân thể dính đầy cát vàng.

Chương 238: Muốn sống trong Biển cát