Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 245: Tảng đá cũng đổ máu

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tiểu Nguyệt NguyệtBầy sói bỗng nhiên dừng lại cước bộ, nhìn trọn bốn phía cồn cát.Trong đêm tối, ánh mắt chúng giống như là quỷ lửa, thỉnh thoảng ở miệng chúng còn có nước miếng chảy xuống, cái loại mùi đặc trưng của đám sói bay vào trong mũi, gần như muốn làm Long Phù Nguyệt ngất đi.Tuy rằng tim đập như nổi trống, nàng cũng không dám cử động, chỉ mong đám sói này tìm thấy con mồi khác nhanh chóng rời đi.Đám sói này không tìm được người, có chút buồn bực, thế những vẫn không chịu rời đi.Dùng cái mũi ngửi ngửi, có mấy con sói còn thong thả đến phía trước chỗ tảng đá mà Long Phù Nguyêt biến thành.Mấy con sói vây quanh nàng đi dạo một vòng, có một con sói thậm chí còn đến trước mặt nàng ngửi một chút. Long Phù Nguyệt liều chết mới giữ cho nàng không run lên, hơi thở hôi thối từ miệng con sói trước mặt nàng từng đợt biến thành máu đen.“Không nên cử động, trăm ngàn lần đừng cử động!” Thanh âm của tiểu hồ ly truyền đến tai nàng.Long Phù Nguyệt biết nó đang dùng cái gọi là tâm linh trao đổi để nói chuyện với nàng.Mấy con sói tựa hồ cảm thấy tảng đá sao lại có hơi thở của con người. Cứ đảo quanh “Tảng đá lớn” không chịu rời đi.Có một con sói ở trên người Long Phù Nguyệt ngửi ngửi, nước miếng ở đầu lưỡi vừa đỏ vừa dài của nó rơi xuống. Có vài giọt rớt trên người nàng.Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thân mình cứng ngắc như đầu gỗ, hai chân nhũn ra, muốn ngã lên nền cát.Có một con sói bỗng nhiên vươn chân trước gẫy gẫy tảng đá, móng vuốt của nó cực kì sắc bén, làm rách quần áo Long Phù Nguyệt, còn xước một đường trên cánh tay nàng, máu tươi chậm rãi chảy xuống…..Con sói kia tựa hồ không nghĩ hòn đá lại chảy máu, ngẩn ra, nhưng máu tươi khơi lên sự điên cuồng của nó, nó bỗng mở rộng miêng, hướng “tảng đá to” cắn xuống!Long Phù Nguyệt cực kỳ sợ hãi, nó là muốn cắn cánh tay nàng, nếu như để nó cắn thực, cánh tay coi như phế đi!Rốt cuộc bất chấp tất cả, né tránh, con sói liền cắn trúng không khí. Nhưng nàng vừa động, cũng liền hiện ra thân hình!

Tiểu Nguyệt Nguyệt

Bầy sói bỗng nhiên dừng lại cước bộ, nhìn trọn bốn phía cồn cát.

Trong đêm tối, ánh mắt chúng giống như là quỷ lửa, thỉnh thoảng ở miệng chúng còn có nước miếng chảy xuống, cái loại mùi đặc trưng của đám sói bay vào trong mũi, gần như muốn làm Long Phù Nguyệt ngất đi.

Tuy rằng tim đập như nổi trống, nàng cũng không dám cử động, chỉ mong đám sói này tìm thấy con mồi khác nhanh chóng rời đi.

Đám sói này không tìm được người, có chút buồn bực, thế những vẫn không chịu rời đi.

Dùng cái mũi ngửi ngửi, có mấy con sói còn thong thả đến phía trước chỗ tảng đá mà Long Phù Nguyêt biến thành.

Mấy con sói vây quanh nàng đi dạo một vòng, có một con sói thậm chí còn đến trước mặt nàng ngửi một chút. Long Phù Nguyệt liều chết mới giữ cho nàng không run lên, hơi thở hôi thối từ miệng con sói trước mặt nàng từng đợt biến thành máu đen.

“Không nên cử động, trăm ngàn lần đừng cử động!” Thanh âm của tiểu hồ ly truyền đến tai nàng.

Long Phù Nguyệt biết nó đang dùng cái gọi là tâm linh trao đổi để nói chuyện với nàng.

Mấy con sói tựa hồ cảm thấy tảng đá sao lại có hơi thở của con người. Cứ đảo quanh “Tảng đá lớn” không chịu rời đi.

Có một con sói ở trên người Long Phù Nguyệt ngửi ngửi, nước miếng ở đầu lưỡi vừa đỏ vừa dài của nó rơi xuống. Có vài giọt rớt trên người nàng.

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thân mình cứng ngắc như đầu gỗ, hai chân nhũn ra, muốn ngã lên nền cát.

Có một con sói bỗng nhiên vươn chân trước gẫy gẫy tảng đá, móng vuốt của nó cực kì sắc bén, làm rách quần áo Long Phù Nguyệt, còn xước một đường trên cánh tay nàng, máu tươi chậm rãi chảy xuống…..

Con sói kia tựa hồ không nghĩ hòn đá lại chảy máu, ngẩn ra, nhưng máu tươi khơi lên sự điên cuồng của nó, nó bỗng mở rộng miêng, hướng “tảng đá to” cắn xuống!

Long Phù Nguyệt cực kỳ sợ hãi, nó là muốn cắn cánh tay nàng, nếu như để nó cắn thực, cánh tay coi như phế đi!

Rốt cuộc bất chấp tất cả, né tránh, con sói liền cắn trúng không khí. Nhưng nàng vừa động, cũng liền hiện ra thân hình!

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tiểu Nguyệt NguyệtBầy sói bỗng nhiên dừng lại cước bộ, nhìn trọn bốn phía cồn cát.Trong đêm tối, ánh mắt chúng giống như là quỷ lửa, thỉnh thoảng ở miệng chúng còn có nước miếng chảy xuống, cái loại mùi đặc trưng của đám sói bay vào trong mũi, gần như muốn làm Long Phù Nguyệt ngất đi.Tuy rằng tim đập như nổi trống, nàng cũng không dám cử động, chỉ mong đám sói này tìm thấy con mồi khác nhanh chóng rời đi.Đám sói này không tìm được người, có chút buồn bực, thế những vẫn không chịu rời đi.Dùng cái mũi ngửi ngửi, có mấy con sói còn thong thả đến phía trước chỗ tảng đá mà Long Phù Nguyêt biến thành.Mấy con sói vây quanh nàng đi dạo một vòng, có một con sói thậm chí còn đến trước mặt nàng ngửi một chút. Long Phù Nguyệt liều chết mới giữ cho nàng không run lên, hơi thở hôi thối từ miệng con sói trước mặt nàng từng đợt biến thành máu đen.“Không nên cử động, trăm ngàn lần đừng cử động!” Thanh âm của tiểu hồ ly truyền đến tai nàng.Long Phù Nguyệt biết nó đang dùng cái gọi là tâm linh trao đổi để nói chuyện với nàng.Mấy con sói tựa hồ cảm thấy tảng đá sao lại có hơi thở của con người. Cứ đảo quanh “Tảng đá lớn” không chịu rời đi.Có một con sói ở trên người Long Phù Nguyệt ngửi ngửi, nước miếng ở đầu lưỡi vừa đỏ vừa dài của nó rơi xuống. Có vài giọt rớt trên người nàng.Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thân mình cứng ngắc như đầu gỗ, hai chân nhũn ra, muốn ngã lên nền cát.Có một con sói bỗng nhiên vươn chân trước gẫy gẫy tảng đá, móng vuốt của nó cực kì sắc bén, làm rách quần áo Long Phù Nguyệt, còn xước một đường trên cánh tay nàng, máu tươi chậm rãi chảy xuống…..Con sói kia tựa hồ không nghĩ hòn đá lại chảy máu, ngẩn ra, nhưng máu tươi khơi lên sự điên cuồng của nó, nó bỗng mở rộng miêng, hướng “tảng đá to” cắn xuống!Long Phù Nguyệt cực kỳ sợ hãi, nó là muốn cắn cánh tay nàng, nếu như để nó cắn thực, cánh tay coi như phế đi!Rốt cuộc bất chấp tất cả, né tránh, con sói liền cắn trúng không khí. Nhưng nàng vừa động, cũng liền hiện ra thân hình!

Chương 245: Tảng đá cũng đổ máu