Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 265: Bị từ bỏ

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Người nọ hơi hơi ho hai tiếng, cũng ý tứ ăn một chút, thở dài một hơi: "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm để đi."Long Phù Nguyệt cũng thật là mệt mỏi, gật gật đầu, tựa vào trên cồn cát, đã ngủ.Mặt trời lại mọc lên. Trong sa mạc độ ấm nhanh chóng lên cao, cũng đem Long Phù Nguyệt phơi nắng tỉnh lại. Nàng mê mê mang mang mở to mắt, nhìn nhìn mặt trời chói lọi kia, ngáp một cái: "Mặt trời đã cao như vậy rồi, đại sư huynh, tại sao huynh không gọi ta tỉnh......"Một câu chưa nói xong, nàng bỗng nhiên nghẹn họng. Người kia sao lại không có ở nơi này! Nàng nhìn chung quanh, khắp nơi mờ mịt, biển cát vô biên vô hạn như trước, lại một bóng người cũng không có.Trong nội tâm nàng trầm xuống, nhảy dựng lên một chút, trong lòng nhanh như chớp xuất hiện một vật vừa cúi đầu liền nhìn thấy, đúng là tiểu hồ ly, nó cuộn thân mình, như trước ngủ say chưa tỉnh.Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, tiểu hồ ly luôn luôn tỉnh táo tại sao lại ngủ so với lợn chết giống nhau? Còn có, đại sư huynh chạy đi đâu rồi? Là đụng phải cái gì nguy hiểm? Hay là...... Hắn rốt cuộc ném nàng ra đi một mình rồi!Nàng nhấc tiểu hồ ly lên, một trận mãnh liệt dao động, thân mình tiểu hồ ly đã run một cái, mới chậm rãi mở to mắt, ánh mắt xanh rờn nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt hồ ly mê mê mang mang: "Tại sao lại ngủ thẳng đến bây giờ rồi? Vị đại sư huynh kia của ngươi đâu?"Long Phù Nguyệt cưỡng chế dự cảm không tốt trong lòng kia, lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết, đại khái chắc là đi tiểu tiện rồi...."Tiểu hồ ly nhất thời nhảy dựng lên: "Tiểu tiện?" Nó nhảy lên cồn cát, đứng thẳng thân mình nhìn xung quanh: "Không có a, đây là đại sa mạc, vừa xem là hiểu ngay căn bản nhìn không có một bóng người nào?Long Phù Nguyệt cũng bò lên trên cồn cát, quả nhiên nhìn không có một bóng người nào. Chỉ có xa xa nhìn thấy địa phương đêm qua nàng bắt đầu nghỉ chân, có mấy con kên kên đang lên lên xuống xuống, hiển nhiên là cắn xé mấy tên...mã tặc đã chết.Long Phù Nguyệt hét to vài tiếng ‘ Đại sư huynh ’ như trước không ai trả lời, chỉ có gió thổi qua cồn cát, phát ra thanh âm ô ô của gió.Nàng vẫn chưa yên tâm, cắn răng một cái, chạy đến chỗ địa phương mấy con kên kên lên xuống. Không hề ngoài ý muốn, nơi đó chỉ có mấy cổ thi thể mã tặc đã bị cắn thành khung xương, cũng không có bóng dáng đại sư huynh của nàng...Nàng suy sụp ngồi xuống, nước mắt nhịn không được chảy ra.

Người nọ hơi hơi ho hai tiếng, cũng ý tứ ăn một chút, thở dài một hơi: "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm để đi."

Long Phù Nguyệt cũng thật là mệt mỏi, gật gật đầu, tựa vào trên cồn cát, đã ngủ.

Mặt trời lại mọc lên. Trong sa mạc độ ấm nhanh chóng lên cao, cũng đem Long Phù Nguyệt phơi nắng tỉnh lại. Nàng mê mê mang mang mở to mắt, nhìn nhìn mặt trời chói lọi kia, ngáp một cái: "Mặt trời đã cao như vậy rồi, đại sư huynh, tại sao huynh không gọi ta tỉnh......"

Một câu chưa nói xong, nàng bỗng nhiên nghẹn họng. Người kia sao lại không có ở nơi này! Nàng nhìn chung quanh, khắp nơi mờ mịt, biển cát vô biên vô hạn như trước, lại một bóng người cũng không có.

Trong nội tâm nàng trầm xuống, nhảy dựng lên một chút, trong lòng nhanh như chớp xuất hiện một vật vừa cúi đầu liền nhìn thấy, đúng là tiểu hồ ly, nó cuộn thân mình, như trước ngủ say chưa tỉnh.

Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, tiểu hồ ly luôn luôn tỉnh táo tại sao lại ngủ so với lợn chết giống nhau? Còn có, đại sư huynh chạy đi đâu rồi? Là đụng phải cái gì nguy hiểm? Hay là...... Hắn rốt cuộc ném nàng ra đi một mình rồi!

Nàng nhấc tiểu hồ ly lên, một trận mãnh liệt dao động, thân mình tiểu hồ ly đã run một cái, mới chậm rãi mở to mắt, ánh mắt xanh rờn nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt hồ ly mê mê mang mang: "Tại sao lại ngủ thẳng đến bây giờ rồi? Vị đại sư huynh kia của ngươi đâu?"

Long Phù Nguyệt cưỡng chế dự cảm không tốt trong lòng kia, lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết, đại khái chắc là đi tiểu tiện rồi...."

Tiểu hồ ly nhất thời nhảy dựng lên: "Tiểu tiện?" Nó nhảy lên cồn cát, đứng thẳng thân mình nhìn xung quanh: "Không có a, đây là đại sa mạc, vừa xem là hiểu ngay căn bản nhìn không có một bóng người nào?

Long Phù Nguyệt cũng bò lên trên cồn cát, quả nhiên nhìn không có một bóng người nào. Chỉ có xa xa nhìn thấy địa phương đêm qua nàng bắt đầu nghỉ chân, có mấy con kên kên đang lên lên xuống xuống, hiển nhiên là cắn xé mấy tên...mã tặc đã chết.

Long Phù Nguyệt hét to vài tiếng ‘ Đại sư huynh ’ như trước không ai trả lời, chỉ có gió thổi qua cồn cát, phát ra thanh âm ô ô của gió.

Nàng vẫn chưa yên tâm, cắn răng một cái, chạy đến chỗ địa phương mấy con kên kên lên xuống. Không hề ngoài ý muốn, nơi đó chỉ có mấy cổ thi thể mã tặc đã bị cắn thành khung xương, cũng không có bóng dáng đại sư huynh của nàng...

Nàng suy sụp ngồi xuống, nước mắt nhịn không được chảy ra.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Người nọ hơi hơi ho hai tiếng, cũng ý tứ ăn một chút, thở dài một hơi: "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm để đi."Long Phù Nguyệt cũng thật là mệt mỏi, gật gật đầu, tựa vào trên cồn cát, đã ngủ.Mặt trời lại mọc lên. Trong sa mạc độ ấm nhanh chóng lên cao, cũng đem Long Phù Nguyệt phơi nắng tỉnh lại. Nàng mê mê mang mang mở to mắt, nhìn nhìn mặt trời chói lọi kia, ngáp một cái: "Mặt trời đã cao như vậy rồi, đại sư huynh, tại sao huynh không gọi ta tỉnh......"Một câu chưa nói xong, nàng bỗng nhiên nghẹn họng. Người kia sao lại không có ở nơi này! Nàng nhìn chung quanh, khắp nơi mờ mịt, biển cát vô biên vô hạn như trước, lại một bóng người cũng không có.Trong nội tâm nàng trầm xuống, nhảy dựng lên một chút, trong lòng nhanh như chớp xuất hiện một vật vừa cúi đầu liền nhìn thấy, đúng là tiểu hồ ly, nó cuộn thân mình, như trước ngủ say chưa tỉnh.Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, tiểu hồ ly luôn luôn tỉnh táo tại sao lại ngủ so với lợn chết giống nhau? Còn có, đại sư huynh chạy đi đâu rồi? Là đụng phải cái gì nguy hiểm? Hay là...... Hắn rốt cuộc ném nàng ra đi một mình rồi!Nàng nhấc tiểu hồ ly lên, một trận mãnh liệt dao động, thân mình tiểu hồ ly đã run một cái, mới chậm rãi mở to mắt, ánh mắt xanh rờn nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt hồ ly mê mê mang mang: "Tại sao lại ngủ thẳng đến bây giờ rồi? Vị đại sư huynh kia của ngươi đâu?"Long Phù Nguyệt cưỡng chế dự cảm không tốt trong lòng kia, lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết, đại khái chắc là đi tiểu tiện rồi...."Tiểu hồ ly nhất thời nhảy dựng lên: "Tiểu tiện?" Nó nhảy lên cồn cát, đứng thẳng thân mình nhìn xung quanh: "Không có a, đây là đại sa mạc, vừa xem là hiểu ngay căn bản nhìn không có một bóng người nào?Long Phù Nguyệt cũng bò lên trên cồn cát, quả nhiên nhìn không có một bóng người nào. Chỉ có xa xa nhìn thấy địa phương đêm qua nàng bắt đầu nghỉ chân, có mấy con kên kên đang lên lên xuống xuống, hiển nhiên là cắn xé mấy tên...mã tặc đã chết.Long Phù Nguyệt hét to vài tiếng ‘ Đại sư huynh ’ như trước không ai trả lời, chỉ có gió thổi qua cồn cát, phát ra thanh âm ô ô của gió.Nàng vẫn chưa yên tâm, cắn răng một cái, chạy đến chỗ địa phương mấy con kên kên lên xuống. Không hề ngoài ý muốn, nơi đó chỉ có mấy cổ thi thể mã tặc đã bị cắn thành khung xương, cũng không có bóng dáng đại sư huynh của nàng...Nàng suy sụp ngồi xuống, nước mắt nhịn không được chảy ra.

Chương 265: Bị từ bỏ