“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 282: Mười vạn đại quân đều phải chôn cùng ở trong sa mạc này
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Thành trì, không có sự sống giờ phút này ở trong mắt nàng nhìn thấy, lại phảng phất giống như địa ngục gian xảo kì dị. Bức tường thành bằng đá cao vút kia, giống như cửa lão già gian xảo đầu bạc phơ, nhưng cửa thành rộng mở, lại giống như miệng địa ngục, đang chực chờ cắn nuốt người."Cởi bỏ huyệt đạo của ta! Ta muốn đi vào tìm hắn!" Đôi mắt của Long Phù Nguyệt nhìn trừng trừng Trương Vân Long, nàng rốt cuộc chờ không nổi nữa!Tâm tình của Trương Vân Long giờ phút này so với nàng cũng không tốt hơn là bao. Dù sao chủ soái đang bị vây ở bên trong sống chết không rõ, đối với toàn bộ đại quân đều là cực kỳ bất lợi.Vài phó tướng khác cũng cùng ý nghĩ như hắn, dần dần có chút nôn nóng bất an.Trương Vân Long không dám nhìn vào đôi mắt gần như muốn phun ra lửa của Long Phù Nguyệt, vừa quay đầu: "Quận chúa, Nguyên soái có lệnh, quận chúa không thể tự tiện đi vào. Đợi lát nữa...... Chờ một chút đi!""Chờ! Chờ cái rắm! Nói không chừng bên trong có đại BOSS(*) gì, biết hắn có thể đối phó được không? Tên đại tế sư nước này không phải cổ thuật kinh người sao? Rủi hắn trúng độc thì làm sao đây? Nếu hắn xảy ra chuyện không may, mười vạn đại quân đều phải chôn cùng tại trong sa mạc này!" Long Phù Nguyệt gần như muốn gào lên.(Quái thú: Thuật ngữ của game, chỉ người chỉ huy cao nhất của trò chơi.)Trương Vân Long bị lời nàng nói làm cho hoảng sợ. Nhưng quân lệnh đó chính là quân lệnh, hắn làm sao dám vi phạm?Long Phù Nguyệt càng thêm không kiên nhẫn: "Đầu óc quả dưa của ngươi linh hoạt một chút được không? Ngươi không nghe nói qua Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có chút khó tuân sao? Có một vài chuyện nếu không phải ta cãi quân mệnh mang theo các ngươi chạy trốn, sớm đã bị bão cát chôn sống! Mau, cởi bỏ huyệt đạo cho ta, bằng không nếu hắn quả thật có chuyện không hay xảy ra, cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ đền tội!"Trương Vân Long bị nàng thuyết phục tâm, hắn cắn răng nói: "Được, thuộc hạ thả ngài ra, nhưng, mạt tướng đi cùng với ngài."Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Được, ta đáp ứng ngươi. Mau cởi bỏ huyệt đạo cho ta."Trương Vân Long liều một phen, cởi bỏ huyệt đạo của nàng, đang định nói gì đó, một tiếng sáo bỗng nhiên vang lên.Tiếng sáo này thình lình xuất hiện, gần như nghe không rõ nó là từ phương hướng nào truyền tới.Làn điệu tiếng sáo này vô cùng quái dị, không theo âm tiết làn điệu, giống như gió nhẹ lướt qua ngọn cây, giống ánh trăng treo trên đầu cành, vừa giống như tình nhân nói nhỏ, cha mẹ dặn dò......Long Phù Nguyệt ngẩn ra. Nhảy dựng lên.
Thành trì, không có sự sống giờ phút này ở trong mắt nàng nhìn thấy, lại phảng phất giống như địa ngục gian xảo kì dị. Bức tường thành bằng đá cao vút kia, giống như cửa lão già gian xảo đầu bạc phơ, nhưng cửa thành rộng mở, lại giống như miệng địa ngục, đang chực chờ cắn nuốt người.
"Cởi bỏ huyệt đạo của ta! Ta muốn đi vào tìm hắn!" Đôi mắt của Long Phù Nguyệt nhìn trừng trừng Trương Vân Long, nàng rốt cuộc chờ không nổi nữa!
Tâm tình của Trương Vân Long giờ phút này so với nàng cũng không tốt hơn là bao. Dù sao chủ soái đang bị vây ở bên trong sống chết không rõ, đối với toàn bộ đại quân đều là cực kỳ bất lợi.
Vài phó tướng khác cũng cùng ý nghĩ như hắn, dần dần có chút nôn nóng bất an.
Trương Vân Long không dám nhìn vào đôi mắt gần như muốn phun ra lửa của Long Phù Nguyệt, vừa quay đầu: "Quận chúa, Nguyên soái có lệnh, quận chúa không thể tự tiện đi vào. Đợi lát nữa...... Chờ một chút đi!"
"Chờ! Chờ cái rắm! Nói không chừng bên trong có đại BOSS(*) gì, biết hắn có thể đối phó được không? Tên đại tế sư nước này không phải cổ thuật kinh người sao? Rủi hắn trúng độc thì làm sao đây? Nếu hắn xảy ra chuyện không may, mười vạn đại quân đều phải chôn cùng tại trong sa mạc này!" Long Phù Nguyệt gần như muốn gào lên.
(Quái thú: Thuật ngữ của game, chỉ người chỉ huy cao nhất của trò chơi.)
Trương Vân Long bị lời nàng nói làm cho hoảng sợ. Nhưng quân lệnh đó chính là quân lệnh, hắn làm sao dám vi phạm?
Long Phù Nguyệt càng thêm không kiên nhẫn: "Đầu óc quả dưa của ngươi linh hoạt một chút được không? Ngươi không nghe nói qua Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có chút khó tuân sao? Có một vài chuyện nếu không phải ta cãi quân mệnh mang theo các ngươi chạy trốn, sớm đã bị bão cát chôn sống! Mau, cởi bỏ huyệt đạo cho ta, bằng không nếu hắn quả thật có chuyện không hay xảy ra, cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ đền tội!"
Trương Vân Long bị nàng thuyết phục tâm, hắn cắn răng nói: "Được, thuộc hạ thả ngài ra, nhưng, mạt tướng đi cùng với ngài."
Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Được, ta đáp ứng ngươi. Mau cởi bỏ huyệt đạo cho ta."
Trương Vân Long liều một phen, cởi bỏ huyệt đạo của nàng, đang định nói gì đó, một tiếng sáo bỗng nhiên vang lên.
Tiếng sáo này thình lình xuất hiện, gần như nghe không rõ nó là từ phương hướng nào truyền tới.
Làn điệu tiếng sáo này vô cùng quái dị, không theo âm tiết làn điệu, giống như gió nhẹ lướt qua ngọn cây, giống ánh trăng treo trên đầu cành, vừa giống như tình nhân nói nhỏ, cha mẹ dặn dò......
Long Phù Nguyệt ngẩn ra. Nhảy dựng lên.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Thành trì, không có sự sống giờ phút này ở trong mắt nàng nhìn thấy, lại phảng phất giống như địa ngục gian xảo kì dị. Bức tường thành bằng đá cao vút kia, giống như cửa lão già gian xảo đầu bạc phơ, nhưng cửa thành rộng mở, lại giống như miệng địa ngục, đang chực chờ cắn nuốt người."Cởi bỏ huyệt đạo của ta! Ta muốn đi vào tìm hắn!" Đôi mắt của Long Phù Nguyệt nhìn trừng trừng Trương Vân Long, nàng rốt cuộc chờ không nổi nữa!Tâm tình của Trương Vân Long giờ phút này so với nàng cũng không tốt hơn là bao. Dù sao chủ soái đang bị vây ở bên trong sống chết không rõ, đối với toàn bộ đại quân đều là cực kỳ bất lợi.Vài phó tướng khác cũng cùng ý nghĩ như hắn, dần dần có chút nôn nóng bất an.Trương Vân Long không dám nhìn vào đôi mắt gần như muốn phun ra lửa của Long Phù Nguyệt, vừa quay đầu: "Quận chúa, Nguyên soái có lệnh, quận chúa không thể tự tiện đi vào. Đợi lát nữa...... Chờ một chút đi!""Chờ! Chờ cái rắm! Nói không chừng bên trong có đại BOSS(*) gì, biết hắn có thể đối phó được không? Tên đại tế sư nước này không phải cổ thuật kinh người sao? Rủi hắn trúng độc thì làm sao đây? Nếu hắn xảy ra chuyện không may, mười vạn đại quân đều phải chôn cùng tại trong sa mạc này!" Long Phù Nguyệt gần như muốn gào lên.(Quái thú: Thuật ngữ của game, chỉ người chỉ huy cao nhất của trò chơi.)Trương Vân Long bị lời nàng nói làm cho hoảng sợ. Nhưng quân lệnh đó chính là quân lệnh, hắn làm sao dám vi phạm?Long Phù Nguyệt càng thêm không kiên nhẫn: "Đầu óc quả dưa của ngươi linh hoạt một chút được không? Ngươi không nghe nói qua Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có chút khó tuân sao? Có một vài chuyện nếu không phải ta cãi quân mệnh mang theo các ngươi chạy trốn, sớm đã bị bão cát chôn sống! Mau, cởi bỏ huyệt đạo cho ta, bằng không nếu hắn quả thật có chuyện không hay xảy ra, cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ đền tội!"Trương Vân Long bị nàng thuyết phục tâm, hắn cắn răng nói: "Được, thuộc hạ thả ngài ra, nhưng, mạt tướng đi cùng với ngài."Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Được, ta đáp ứng ngươi. Mau cởi bỏ huyệt đạo cho ta."Trương Vân Long liều một phen, cởi bỏ huyệt đạo của nàng, đang định nói gì đó, một tiếng sáo bỗng nhiên vang lên.Tiếng sáo này thình lình xuất hiện, gần như nghe không rõ nó là từ phương hướng nào truyền tới.Làn điệu tiếng sáo này vô cùng quái dị, không theo âm tiết làn điệu, giống như gió nhẹ lướt qua ngọn cây, giống ánh trăng treo trên đầu cành, vừa giống như tình nhân nói nhỏ, cha mẹ dặn dò......Long Phù Nguyệt ngẩn ra. Nhảy dựng lên.