“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 285: Khóc òa lên
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nói vậy bọn họ cũng đang thấy gia đình bọn họ đang cùng nhau an hưởng hạnh phúc thanh bình….Tiếng sáo lại từ từ vang lên, làn điệu lần này cũng là thật là dồn dập, bi thương, giống như trống trận đang thúc giục.Trên đường cảnh tượng cũng lặng yên biến ảo. Một biểu chiều thu thê lương, các nam nhân đều chuẩn bị lên đường đều xuất chinh, mà vợ con,cha mẹ của bọn họ đang ở phía sau ch** n**c mắt đưa tiễn, ở ngã tư đường tràn ngập hơi thở ly biệt bi thương.Nhìn lại những binh sĩ, cũng là vẻ mặt bi thương, tựa hồ đang nhớ lại những ngày vừa mới xuất binh…..Tiếng sáo lại biến đổi, lần này lại là chiến trường chiến hỏa bay tán loạn, khắp nơi là quân binh chết trận, thiếu tay gãy chân, vô cùng thê thảm. Bụi màu vàng là kim cổ, trăm xương loạn thành hàng......Long Phù Nguyệt chỉ nhìn hết hồn, cố nén lại nhìn tiếp, đã thấy ‘Trương Vân Long ‘kia cũng đang ở trong đống hoang tàn phế tích đó, hắn ngã lăn ở trên mặt đất, ngực cắm một cây đao, hai mắt trợn tròn, tựa hồ là chết không nhắm mắt.Mà Trương Vân Long trong đội ngũ vẻ mặt cũng tái nhợt, tay đang ôm chặt lấy ngực, chậm rãi tê liệt ngã xuống, giống như một đao kia thực sự c*m v** tim của hắn......Lại nhìn trong đội ngũ những binh lính khác, cũng đều té trên mặt đất, giống y như trong ảo cảnh ‘mình’ đã chết…….Hoàn cảnh chung quanh lại đột nhiên biến hóa.Dường như quay ngược lại trong thành, những thân nhân của những người đã chết trận nhận được tin tức báo tin, toàn bộ mặc đồ tang trắng, khóc chết đi sống lại, ruột gan đứt từng khúc, vô số tiền giấy bay lượn trong gió thu trên không trung......Nước mắt của Long Phù Nguyệt cũng không biết bất giác chảy xuống, nàng ngồi dưới đất, trong cơn đau xót, khóc òa lên. Chỉ cảm thấy trong thiên hạ không có chuyện gì tàn khốc hơn so với chiến tranh, hận không thể đem người đã phát động chiến tranh chộp tới, b*p ch*t một phen!Lại nhìn những binh lính cùng mình cùng nhau tiến vào ngôi thành này, tuy rằng nằm trên mặt đất, vẻ mặt giống như đã chết, nhưng khóe mắt mỗi người có mắt nước mắt trào ra......Chẳng biết lúc nào, cảnh tượng lại thay đổi. Vô số bệnh đậu mùa từ không trung chậm rãi rớt xuống, một thanh âm từ từ vang lên: "Ngủ yên đi, đem linh hồn các ngươi giao cho ta...... Nơi này không có ly biệt, không có chiến tranh......" Thanh âm này giống như từ bầu trời bao la xa xôi là truyền đến, lại bao phủ khắp mặt đất.Lại nhìn Trương Vân Long bọn họ, trên mặt hiện ra một tia giải thoát, ánh mắt cũng chầm chậm nhắm lại......Long Phù Nguyệt cũng cảm giác mình mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, nàng cũng chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Nói vậy bọn họ cũng đang thấy gia đình bọn họ đang cùng nhau an hưởng hạnh phúc thanh bình….
Tiếng sáo lại từ từ vang lên, làn điệu lần này cũng là thật là dồn dập, bi thương, giống như trống trận đang thúc giục.
Trên đường cảnh tượng cũng lặng yên biến ảo. Một biểu chiều thu thê lương, các nam nhân đều chuẩn bị lên đường đều xuất chinh, mà vợ con,cha mẹ của bọn họ đang ở phía sau ch** n**c mắt đưa tiễn, ở ngã tư đường tràn ngập hơi thở ly biệt bi thương.
Nhìn lại những binh sĩ, cũng là vẻ mặt bi thương, tựa hồ đang nhớ lại những ngày vừa mới xuất binh…..
Tiếng sáo lại biến đổi, lần này lại là chiến trường chiến hỏa bay tán loạn, khắp nơi là quân binh chết trận, thiếu tay gãy chân, vô cùng thê thảm. Bụi màu vàng là kim cổ, trăm xương loạn thành hàng......
Long Phù Nguyệt chỉ nhìn hết hồn, cố nén lại nhìn tiếp, đã thấy ‘Trương Vân Long ‘kia cũng đang ở trong đống hoang tàn phế tích đó, hắn ngã lăn ở trên mặt đất, ngực cắm một cây đao, hai mắt trợn tròn, tựa hồ là chết không nhắm mắt.
Mà Trương Vân Long trong đội ngũ vẻ mặt cũng tái nhợt, tay đang ôm chặt lấy ngực, chậm rãi tê liệt ngã xuống, giống như một đao kia thực sự c*m v** tim của hắn......
Lại nhìn trong đội ngũ những binh lính khác, cũng đều té trên mặt đất, giống y như trong ảo cảnh ‘mình’ đã chết…….
Hoàn cảnh chung quanh lại đột nhiên biến hóa.
Dường như quay ngược lại trong thành, những thân nhân của những người đã chết trận nhận được tin tức báo tin, toàn bộ mặc đồ tang trắng, khóc chết đi sống lại, ruột gan đứt từng khúc, vô số tiền giấy bay lượn trong gió thu trên không trung......
Nước mắt của Long Phù Nguyệt cũng không biết bất giác chảy xuống, nàng ngồi dưới đất, trong cơn đau xót, khóc òa lên. Chỉ cảm thấy trong thiên hạ không có chuyện gì tàn khốc hơn so với chiến tranh, hận không thể đem người đã phát động chiến tranh chộp tới, b*p ch*t một phen!
Lại nhìn những binh lính cùng mình cùng nhau tiến vào ngôi thành này, tuy rằng nằm trên mặt đất, vẻ mặt giống như đã chết, nhưng khóe mắt mỗi người có mắt nước mắt trào ra......
Chẳng biết lúc nào, cảnh tượng lại thay đổi. Vô số bệnh đậu mùa từ không trung chậm rãi rớt xuống, một thanh âm từ từ vang lên: "Ngủ yên đi, đem linh hồn các ngươi giao cho ta...... Nơi này không có ly biệt, không có chiến tranh......" Thanh âm này giống như từ bầu trời bao la xa xôi là truyền đến, lại bao phủ khắp mặt đất.
Lại nhìn Trương Vân Long bọn họ, trên mặt hiện ra một tia giải thoát, ánh mắt cũng chầm chậm nhắm lại......
Long Phù Nguyệt cũng cảm giác mình mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, nàng cũng chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nói vậy bọn họ cũng đang thấy gia đình bọn họ đang cùng nhau an hưởng hạnh phúc thanh bình….Tiếng sáo lại từ từ vang lên, làn điệu lần này cũng là thật là dồn dập, bi thương, giống như trống trận đang thúc giục.Trên đường cảnh tượng cũng lặng yên biến ảo. Một biểu chiều thu thê lương, các nam nhân đều chuẩn bị lên đường đều xuất chinh, mà vợ con,cha mẹ của bọn họ đang ở phía sau ch** n**c mắt đưa tiễn, ở ngã tư đường tràn ngập hơi thở ly biệt bi thương.Nhìn lại những binh sĩ, cũng là vẻ mặt bi thương, tựa hồ đang nhớ lại những ngày vừa mới xuất binh…..Tiếng sáo lại biến đổi, lần này lại là chiến trường chiến hỏa bay tán loạn, khắp nơi là quân binh chết trận, thiếu tay gãy chân, vô cùng thê thảm. Bụi màu vàng là kim cổ, trăm xương loạn thành hàng......Long Phù Nguyệt chỉ nhìn hết hồn, cố nén lại nhìn tiếp, đã thấy ‘Trương Vân Long ‘kia cũng đang ở trong đống hoang tàn phế tích đó, hắn ngã lăn ở trên mặt đất, ngực cắm một cây đao, hai mắt trợn tròn, tựa hồ là chết không nhắm mắt.Mà Trương Vân Long trong đội ngũ vẻ mặt cũng tái nhợt, tay đang ôm chặt lấy ngực, chậm rãi tê liệt ngã xuống, giống như một đao kia thực sự c*m v** tim của hắn......Lại nhìn trong đội ngũ những binh lính khác, cũng đều té trên mặt đất, giống y như trong ảo cảnh ‘mình’ đã chết…….Hoàn cảnh chung quanh lại đột nhiên biến hóa.Dường như quay ngược lại trong thành, những thân nhân của những người đã chết trận nhận được tin tức báo tin, toàn bộ mặc đồ tang trắng, khóc chết đi sống lại, ruột gan đứt từng khúc, vô số tiền giấy bay lượn trong gió thu trên không trung......Nước mắt của Long Phù Nguyệt cũng không biết bất giác chảy xuống, nàng ngồi dưới đất, trong cơn đau xót, khóc òa lên. Chỉ cảm thấy trong thiên hạ không có chuyện gì tàn khốc hơn so với chiến tranh, hận không thể đem người đã phát động chiến tranh chộp tới, b*p ch*t một phen!Lại nhìn những binh lính cùng mình cùng nhau tiến vào ngôi thành này, tuy rằng nằm trên mặt đất, vẻ mặt giống như đã chết, nhưng khóe mắt mỗi người có mắt nước mắt trào ra......Chẳng biết lúc nào, cảnh tượng lại thay đổi. Vô số bệnh đậu mùa từ không trung chậm rãi rớt xuống, một thanh âm từ từ vang lên: "Ngủ yên đi, đem linh hồn các ngươi giao cho ta...... Nơi này không có ly biệt, không có chiến tranh......" Thanh âm này giống như từ bầu trời bao la xa xôi là truyền đến, lại bao phủ khắp mặt đất.Lại nhìn Trương Vân Long bọn họ, trên mặt hiện ra một tia giải thoát, ánh mắt cũng chầm chậm nhắm lại......Long Phù Nguyệt cũng cảm giác mình mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, nàng cũng chầm chậm nhắm hai mắt lại.