“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 291: Cắn một ngụm hết giận!
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Lôi kéo Long Phù Nguyệt bỏ chạy.Vẫn chưa chạy được hai bước, trên đỉnh đầu có một ngón gió vù vù thổi qua. Cổ Long đã ngăn cản con đường hai người đi đến.Trương Vân Long không nghĩ tới Cổ Long này hành động nhanh như vậy. Sợ tới mức thay đổi sắc mặt, lại đem Long Phù Nguyệt đẩy mạnh: "Quận chúa, ngài đi trước! Thuộc hạ sẽ ngăn nó lại!"Cầm kiếm hướng con Cổ Long kia bổ tới.Cổ Long kia dùng đầu ngăn lại, thân mình co rụt lại, một đao này của Trương Vân Long liền bổ vào khoảng không.Một người, một con rồng quần đấu lại với nhau.Chung quanh sương mù bị quấy quay cuồng, giống như mở nồi nước đang sôi.Hai chân Long Phù Nguyệt như nhũn ra, tuy nhiên nó không chịu đi. Nàng biết Trương Vân Long tuy rằng võ công không tồi, nhưng cũng không phải là đối thủ con Cổ Long này, có lẽ chỉ trong một lát, hắn cũng sẽ trở thành thức ăn của con Cổ Long..... Nàng làm sao nhẫn tâm bỏ rơi hắn một mình đào tẩu?Đang trong lúc sợ hãi, chợt nghe tiếng kêu đau đớn của Trương Vân Long, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Trương Vân Long giống như một người máu, một cánh tay trái dĩ nhiên không thấy. Người cũng té ở trên mặt đất.Mà trong mắt Cổ Long kia là một mảnh thị huyết hồng mang, mở ra miệng to như chậu máu, hướng đầu Trương Vân Long cắn tới!Mắt thấy Trương Vân Long gặp nguy cấp, máu của Long Phù Nguyệt sôi lên, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, rút kiếm hướng ánh mắt con Cổ Long kia đâm tới. Con cổ Long kia tựa hồ đối với ánh mắt của nó giám sát thập phần chặt chẽ, Đại Đầu lay động, lui về phía sau hai bước.Thừa dịp lúc Cổ Long tránh né, Long Phù Nguyệt một phen kéo Trương Vân Long, liền lui về phía sau. Vừa mới lui hai bước, tiếng gió bên tai lại vang lên, Cổ Long đã ngăn ở trước mắt bọn họ, chặn đường đi.Lúc này đây, đầu của nó cách hai người Long Phù Nguyệt quá gần, Long Phù Nguyệt thậm chí nghe thấy miệng hơi thở tanh hôi của nó."Nha, không nghĩ tới ta sẽ chết ở chỗ này!" Nàng đương nhiên không cam lòng cứ chết như vậy, đang muốn kêu gọi tiểu thanh xà ra, tiểu thanh xà tuy rằng không phải đối thủ của vật này, nhưng có thể cắn nó một ngụm, cũng coi như thay mình trút giận.Từ rất xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng sáo cực kỳ ngắn ngủi.Tiếng sáo này vang lên. Thân mình con Cổ Long chấn động, lui về phía sau từng bước. Một đôi mắt đỏ như máu có một tia không cam lòng......Long Phù Nguyệt vừa thấy thời cơ khó được, cuống quít nâng Trương Vân Long dậy vội vàng thối lui về phía sau.
Lôi kéo Long Phù Nguyệt bỏ chạy.
Vẫn chưa chạy được hai bước, trên đỉnh đầu có một ngón gió vù vù thổi qua. Cổ Long đã ngăn cản con đường hai người đi đến.
Trương Vân Long không nghĩ tới Cổ Long này hành động nhanh như vậy. Sợ tới mức thay đổi sắc mặt, lại đem Long Phù Nguyệt đẩy mạnh: "Quận chúa, ngài đi trước! Thuộc hạ sẽ ngăn nó lại!"
Cầm kiếm hướng con Cổ Long kia bổ tới.
Cổ Long kia dùng đầu ngăn lại, thân mình co rụt lại, một đao này của Trương Vân Long liền bổ vào khoảng không.
Một người, một con rồng quần đấu lại với nhau.
Chung quanh sương mù bị quấy quay cuồng, giống như mở nồi nước đang sôi.
Hai chân Long Phù Nguyệt như nhũn ra, tuy nhiên nó không chịu đi. Nàng biết Trương Vân Long tuy rằng võ công không tồi, nhưng cũng không phải là đối thủ con Cổ Long này, có lẽ chỉ trong một lát, hắn cũng sẽ trở thành thức ăn của con Cổ Long..... Nàng làm sao nhẫn tâm bỏ rơi hắn một mình đào tẩu?
Đang trong lúc sợ hãi, chợt nghe tiếng kêu đau đớn của Trương Vân Long, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Trương Vân Long giống như một người máu, một cánh tay trái dĩ nhiên không thấy. Người cũng té ở trên mặt đất.
Mà trong mắt Cổ Long kia là một mảnh thị huyết hồng mang, mở ra miệng to như chậu máu, hướng đầu Trương Vân Long cắn tới!
Mắt thấy Trương Vân Long gặp nguy cấp, máu của Long Phù Nguyệt sôi lên, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, rút kiếm hướng ánh mắt con Cổ Long kia đâm tới. Con cổ Long kia tựa hồ đối với ánh mắt của nó giám sát thập phần chặt chẽ, Đại Đầu lay động, lui về phía sau hai bước.
Thừa dịp lúc Cổ Long tránh né, Long Phù Nguyệt một phen kéo Trương Vân Long, liền lui về phía sau. Vừa mới lui hai bước, tiếng gió bên tai lại vang lên, Cổ Long đã ngăn ở trước mắt bọn họ, chặn đường đi.
Lúc này đây, đầu của nó cách hai người Long Phù Nguyệt quá gần, Long Phù Nguyệt thậm chí nghe thấy miệng hơi thở tanh hôi của nó.
"Nha, không nghĩ tới ta sẽ chết ở chỗ này!" Nàng đương nhiên không cam lòng cứ chết như vậy, đang muốn kêu gọi tiểu thanh xà ra, tiểu thanh xà tuy rằng không phải đối thủ của vật này, nhưng có thể cắn nó một ngụm, cũng coi như thay mình trút giận.
Từ rất xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng sáo cực kỳ ngắn ngủi.
Tiếng sáo này vang lên. Thân mình con Cổ Long chấn động, lui về phía sau từng bước. Một đôi mắt đỏ như máu có một tia không cam lòng......
Long Phù Nguyệt vừa thấy thời cơ khó được, cuống quít nâng Trương Vân Long dậy vội vàng thối lui về phía sau.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Lôi kéo Long Phù Nguyệt bỏ chạy.Vẫn chưa chạy được hai bước, trên đỉnh đầu có một ngón gió vù vù thổi qua. Cổ Long đã ngăn cản con đường hai người đi đến.Trương Vân Long không nghĩ tới Cổ Long này hành động nhanh như vậy. Sợ tới mức thay đổi sắc mặt, lại đem Long Phù Nguyệt đẩy mạnh: "Quận chúa, ngài đi trước! Thuộc hạ sẽ ngăn nó lại!"Cầm kiếm hướng con Cổ Long kia bổ tới.Cổ Long kia dùng đầu ngăn lại, thân mình co rụt lại, một đao này của Trương Vân Long liền bổ vào khoảng không.Một người, một con rồng quần đấu lại với nhau.Chung quanh sương mù bị quấy quay cuồng, giống như mở nồi nước đang sôi.Hai chân Long Phù Nguyệt như nhũn ra, tuy nhiên nó không chịu đi. Nàng biết Trương Vân Long tuy rằng võ công không tồi, nhưng cũng không phải là đối thủ con Cổ Long này, có lẽ chỉ trong một lát, hắn cũng sẽ trở thành thức ăn của con Cổ Long..... Nàng làm sao nhẫn tâm bỏ rơi hắn một mình đào tẩu?Đang trong lúc sợ hãi, chợt nghe tiếng kêu đau đớn của Trương Vân Long, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Trương Vân Long giống như một người máu, một cánh tay trái dĩ nhiên không thấy. Người cũng té ở trên mặt đất.Mà trong mắt Cổ Long kia là một mảnh thị huyết hồng mang, mở ra miệng to như chậu máu, hướng đầu Trương Vân Long cắn tới!Mắt thấy Trương Vân Long gặp nguy cấp, máu của Long Phù Nguyệt sôi lên, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, rút kiếm hướng ánh mắt con Cổ Long kia đâm tới. Con cổ Long kia tựa hồ đối với ánh mắt của nó giám sát thập phần chặt chẽ, Đại Đầu lay động, lui về phía sau hai bước.Thừa dịp lúc Cổ Long tránh né, Long Phù Nguyệt một phen kéo Trương Vân Long, liền lui về phía sau. Vừa mới lui hai bước, tiếng gió bên tai lại vang lên, Cổ Long đã ngăn ở trước mắt bọn họ, chặn đường đi.Lúc này đây, đầu của nó cách hai người Long Phù Nguyệt quá gần, Long Phù Nguyệt thậm chí nghe thấy miệng hơi thở tanh hôi của nó."Nha, không nghĩ tới ta sẽ chết ở chỗ này!" Nàng đương nhiên không cam lòng cứ chết như vậy, đang muốn kêu gọi tiểu thanh xà ra, tiểu thanh xà tuy rằng không phải đối thủ của vật này, nhưng có thể cắn nó một ngụm, cũng coi như thay mình trút giận.Từ rất xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng sáo cực kỳ ngắn ngủi.Tiếng sáo này vang lên. Thân mình con Cổ Long chấn động, lui về phía sau từng bước. Một đôi mắt đỏ như máu có một tia không cam lòng......Long Phù Nguyệt vừa thấy thời cơ khó được, cuống quít nâng Trương Vân Long dậy vội vàng thối lui về phía sau.