“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 293: Ta sẽ không bỏ nàng lại. . . . . .
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Người tới chính là Phượng Thiên Vũ, thân thể hắn cũng hơi có chút run run, ôm nàng thật chặt: "Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, là ta không tốt, ta sẽ không bỏ nàng lại......"Tay hắn vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, lại vỗ trúng một tay ẩm ướt, hắn hơi sửng sờ, trái tim hắn trầm xuống mạnh mẽ, run giọng nói: "Nha đầu, nàng bị thương? Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy......" Một đôi tay theo bản năng ở trên người Long Phù Nguyệt s* s**ng, muốn tìm ra miệng vết thương trên người nàng.Long Phù Nguyệt cuống quít né tránh: "Ta không bị thương, là Trương tướng quân, hắn bị thương. Ai nha, thương thế của hắn rất nặng, ngươi mau cứu hắn!"Nàng cúi người s* s**ng ở trên mặt đất, cuối cùng lại s* s**ng đến thân mình Trương Vân Long. Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Phượng Thiên Vũ đã đem thân mình Trương Vân Long nâng dậy, cũng thuận tay điểm huyệt đạo chung quanh vết thương của hắn, cầm máu.Một trận Cuồng Phong cực lạnh bỗng nhiên thổi lại đây. Đem sương mù chung quanh bọn họ thổi tan, Long Phù Nguyệt thét một tiếng chói tai: "Cổ Long lại tới nữa!"Theo tiếng kêu của nàng, con Cổ Long mềm mại như từ trên trời giáng xuống. Uy phong lẫm lẫm đứng ở trước mặt ba người.Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại: "Phù Nguyệt, ngươi thay Trương tướng quân băng bó, ta tới đối phó quái vật này!"Trái tim của Long Phù Nguyệt phốc phốc nhảy loạn, kêu lên: "Ngươi hãy cẩn thận, đây là Cổ Long, là cổ tổ tông của các loại cổ trong thiên hạ, điểm yếu của nó là cặp mắt!”Phượng Thiên Vũ ha ha cười: "Tốt! Biết điểm yếu của nó sẽ dễ làm hơn!"Thân hình hòa cùng với kiếm như một ánh chớp, đánh về hướng con quái vật!Con Cổ Long kia dường như là bại tướng dưới tay của Phượng Thiên Vũ, vừa thấy hắn ở trong này, trong đôi tròng mắt màu xám hiện lên một chút kinh hoàng.Thân mình nó co rụt lại, giống như muốn trốn, nhưng Phượng Thiên Vũ lần này chặn đứng nó, lại đã biết điểm yếu nó, làm sao có thể dễ dàng thả nó. Lạnh lùng thốt: "Hoa Nê Thu, chúng ta vẫn chưa phân ra thắng bại mà, chịu chết đi!"Thân pháp của hắn giống như tia chớp, cùng cổ Long kia quay cuồng đấu ở tại một chỗ.Long Phù Nguyệt kinh hãi run rẩy nhìn một hồi, công lực nàng tuy rằng không đủ, nhưng vẫn là có thể nhìn ra Phượng Thiên Vũ cũng không có dấu hiệu bị thua. Nàng thoáng buông tâm một chút, thế này mới cúi đầu băng bó giúp Trương Vân Long.^^^^^^^^^^^^^
Người tới chính là Phượng Thiên Vũ, thân thể hắn cũng hơi có chút run run, ôm nàng thật chặt: "Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, là ta không tốt, ta sẽ không bỏ nàng lại......"
Tay hắn vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, lại vỗ trúng một tay ẩm ướt, hắn hơi sửng sờ, trái tim hắn trầm xuống mạnh mẽ, run giọng nói: "Nha đầu, nàng bị thương? Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy......" Một đôi tay theo bản năng ở trên người Long Phù Nguyệt s* s**ng, muốn tìm ra miệng vết thương trên người nàng.
Long Phù Nguyệt cuống quít né tránh: "Ta không bị thương, là Trương tướng quân, hắn bị thương. Ai nha, thương thế của hắn rất nặng, ngươi mau cứu hắn!"
Nàng cúi người s* s**ng ở trên mặt đất, cuối cùng lại s* s**ng đến thân mình Trương Vân Long. Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Phượng Thiên Vũ đã đem thân mình Trương Vân Long nâng dậy, cũng thuận tay điểm huyệt đạo chung quanh vết thương của hắn, cầm máu.
Một trận Cuồng Phong cực lạnh bỗng nhiên thổi lại đây. Đem sương mù chung quanh bọn họ thổi tan, Long Phù Nguyệt thét một tiếng chói tai: "Cổ Long lại tới nữa!"
Theo tiếng kêu của nàng, con Cổ Long mềm mại như từ trên trời giáng xuống. Uy phong lẫm lẫm đứng ở trước mặt ba người.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại: "Phù Nguyệt, ngươi thay Trương tướng quân băng bó, ta tới đối phó quái vật này!"
Trái tim của Long Phù Nguyệt phốc phốc nhảy loạn, kêu lên: "Ngươi hãy cẩn thận, đây là Cổ Long, là cổ tổ tông của các loại cổ trong thiên hạ, điểm yếu của nó là cặp mắt!”
Phượng Thiên Vũ ha ha cười: "Tốt! Biết điểm yếu của nó sẽ dễ làm hơn!"
Thân hình hòa cùng với kiếm như một ánh chớp, đánh về hướng con quái vật!
Con Cổ Long kia dường như là bại tướng dưới tay của Phượng Thiên Vũ, vừa thấy hắn ở trong này, trong đôi tròng mắt màu xám hiện lên một chút kinh hoàng.Thân mình nó co rụt lại, giống như muốn trốn, nhưng Phượng Thiên Vũ lần này chặn đứng nó, lại đã biết điểm yếu nó, làm sao có thể dễ dàng thả nó. Lạnh lùng thốt: "Hoa Nê Thu, chúng ta vẫn chưa phân ra thắng bại mà, chịu chết đi!"
Thân pháp của hắn giống như tia chớp, cùng cổ Long kia quay cuồng đấu ở tại một chỗ.
Long Phù Nguyệt kinh hãi run rẩy nhìn một hồi, công lực nàng tuy rằng không đủ, nhưng vẫn là có thể nhìn ra Phượng Thiên Vũ cũng không có dấu hiệu bị thua. Nàng thoáng buông tâm một chút, thế này mới cúi đầu băng bó giúp Trương Vân Long.
^^^^^^^^^^^^^
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Người tới chính là Phượng Thiên Vũ, thân thể hắn cũng hơi có chút run run, ôm nàng thật chặt: "Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, là ta không tốt, ta sẽ không bỏ nàng lại......"Tay hắn vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, lại vỗ trúng một tay ẩm ướt, hắn hơi sửng sờ, trái tim hắn trầm xuống mạnh mẽ, run giọng nói: "Nha đầu, nàng bị thương? Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy......" Một đôi tay theo bản năng ở trên người Long Phù Nguyệt s* s**ng, muốn tìm ra miệng vết thương trên người nàng.Long Phù Nguyệt cuống quít né tránh: "Ta không bị thương, là Trương tướng quân, hắn bị thương. Ai nha, thương thế của hắn rất nặng, ngươi mau cứu hắn!"Nàng cúi người s* s**ng ở trên mặt đất, cuối cùng lại s* s**ng đến thân mình Trương Vân Long. Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Phượng Thiên Vũ đã đem thân mình Trương Vân Long nâng dậy, cũng thuận tay điểm huyệt đạo chung quanh vết thương của hắn, cầm máu.Một trận Cuồng Phong cực lạnh bỗng nhiên thổi lại đây. Đem sương mù chung quanh bọn họ thổi tan, Long Phù Nguyệt thét một tiếng chói tai: "Cổ Long lại tới nữa!"Theo tiếng kêu của nàng, con Cổ Long mềm mại như từ trên trời giáng xuống. Uy phong lẫm lẫm đứng ở trước mặt ba người.Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại: "Phù Nguyệt, ngươi thay Trương tướng quân băng bó, ta tới đối phó quái vật này!"Trái tim của Long Phù Nguyệt phốc phốc nhảy loạn, kêu lên: "Ngươi hãy cẩn thận, đây là Cổ Long, là cổ tổ tông của các loại cổ trong thiên hạ, điểm yếu của nó là cặp mắt!”Phượng Thiên Vũ ha ha cười: "Tốt! Biết điểm yếu của nó sẽ dễ làm hơn!"Thân hình hòa cùng với kiếm như một ánh chớp, đánh về hướng con quái vật!Con Cổ Long kia dường như là bại tướng dưới tay của Phượng Thiên Vũ, vừa thấy hắn ở trong này, trong đôi tròng mắt màu xám hiện lên một chút kinh hoàng.Thân mình nó co rụt lại, giống như muốn trốn, nhưng Phượng Thiên Vũ lần này chặn đứng nó, lại đã biết điểm yếu nó, làm sao có thể dễ dàng thả nó. Lạnh lùng thốt: "Hoa Nê Thu, chúng ta vẫn chưa phân ra thắng bại mà, chịu chết đi!"Thân pháp của hắn giống như tia chớp, cùng cổ Long kia quay cuồng đấu ở tại một chỗ.Long Phù Nguyệt kinh hãi run rẩy nhìn một hồi, công lực nàng tuy rằng không đủ, nhưng vẫn là có thể nhìn ra Phượng Thiên Vũ cũng không có dấu hiệu bị thua. Nàng thoáng buông tâm một chút, thế này mới cúi đầu băng bó giúp Trương Vân Long.^^^^^^^^^^^^^