Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 304: Bản quận chúa có thưởng

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt gật gật đầu, bỗng nhiên cười thản nhiên:"À, ta đã biết, đã làm phiền thái tử gia giống như một gã sai vặt đến báo cáo tỉ mỉ xác thực cho ta như vậy, bản quận chúa có thưởng."Dùng chiếc đũa gắp lên một miếng cá tươm mật đưa tới.Thái tử gia khi nào thì đã chịu qua trêu đùa đến mức này, nhìn đầu cá còn tươm mật, đột nhiên nhớ tới điệu múa vũ thoát y ở Vô Dạ cung, toàn thân hắn ướt đẫm thức ăn, thù kia hắn vẫn chưa có báo, hiện tại cư nhiên lại bị nha đầu này trêu đùa! Hắn nhất thời nổi trận lôi đình, đầu óc nóng lên, đánh một cái tát vào trên mặt Long Phù Nguyệt: "Xú nha đầu, muốn chết!"Hắn có biết một chút võ công, đã nghĩ đến một tát này có thể đem răng Long Phù Nguyệt đánh rơi đầy đất, lại không lường được trước mắt bóng trắng chợt lóe, một tát của hắn chính là vỗ vào bóng trắng kia!Trên người bóng trắng kia phát ra một luồng ánh sáng màu lam, thái tử kêu to một tiếng, ôm lấy bàn tay đánh người, thân mình giống như phát sốt, run run không ngừng.Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thế này mới nhìn thấy một tiểu hồ ly nhảy lại đây, mà một cái tát của thái tử chính là vỗ vào trên người tiểu hồ ly......Đây là giống hồ ly gì? Lại có thể phóng điện!Nhìn đến tóc thái tử bị điện giật gần như muốn dựng thẳng lên, mọi người muốn cười lại không dám cười. Toàn bộ khuôn mặt nhăn nhó ra vẻ nghiêm túc, nhịn thật sự thập phần vất vả.Vài tên bằng hữu của Thái tử vừa thấy thái tử xấu mặt, đương nhiên muốn thay hắn ra mặt.Nhưng đối với phương là một tiểu cô nương nũng nịu, hơn nữa lại là thân phận quận chúa, và còn là vị hôn thê của Cửu vương gia, làm cho bọn họ không dám tùy tiện động thủ. Đành phải lên tiếng trách cứ, đơn giản chính là ‘ Không chừng mực ’‘ Dám đắc tội thái tử gia ’ những lời hùa theo không có chút sức lực.Đôi mắt Long Phù Nguyệt khẽ đảo vòng vo, một bộ dạng khiêm tốn thụ giáo, bỗng nhiên vỗ vỗ đầu của tiểu hồ ly: "Oa nhi, làm sao ngươi dám phóng điện thái tử gia? Ngươi là súc sinh, hắn là người, tên súc sinh như ngươi tại sao cùng người so sánh? Nhìn đi, đã gây họa rồi! Hừ! Một bàn này tiệc rượu không cho ngươi ăn! Sẽ đưa cho thái tử gia ăn, coi như thay ngươi hướng ngài ấy bồi tội nhé."‘Tát’ một tiếng đem một thỏi đại bạc vỗ vào trên bàn:"Tiểu nhị, tính tiền! Hai bàn rượu và thức ăn này ta sẽ tặng cho thái tử gia."Lại hướng về phía thái tử hì hì cười: "Thái tử gia, ngài từ từ dùng."Cũng không nhìn sắc mặt thái tử tức giận đến trắng bệch, ôm tiểu hồ ly nghênh ngang rời đi.

Long Phù Nguyệt gật gật đầu, bỗng nhiên cười thản nhiên:

"À, ta đã biết, đã làm phiền thái tử gia giống như một gã sai vặt đến báo cáo tỉ mỉ xác thực cho ta như vậy, bản quận chúa có thưởng."

Dùng chiếc đũa gắp lên một miếng cá tươm mật đưa tới.

Thái tử gia khi nào thì đã chịu qua trêu đùa đến mức này, nhìn đầu cá còn tươm mật, đột nhiên nhớ tới điệu múa vũ thoát y ở Vô Dạ cung, toàn thân hắn ướt đẫm thức ăn, thù kia hắn vẫn chưa có báo, hiện tại cư nhiên lại bị nha đầu này trêu đùa! Hắn nhất thời nổi trận lôi đình, đầu óc nóng lên, đánh một cái tát vào trên mặt Long Phù Nguyệt: "Xú nha đầu, muốn chết!"

Hắn có biết một chút võ công, đã nghĩ đến một tát này có thể đem răng Long Phù Nguyệt đánh rơi đầy đất, lại không lường được trước mắt bóng trắng chợt lóe, một tát của hắn chính là vỗ vào bóng trắng kia!

Trên người bóng trắng kia phát ra một luồng ánh sáng màu lam, thái tử kêu to một tiếng, ôm lấy bàn tay đánh người, thân mình giống như phát sốt, run run không ngừng.

Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thế này mới nhìn thấy một tiểu hồ ly nhảy lại đây, mà một cái tát của thái tử chính là vỗ vào trên người tiểu hồ ly......

Đây là giống hồ ly gì? Lại có thể phóng điện!

Nhìn đến tóc thái tử bị điện giật gần như muốn dựng thẳng lên, mọi người muốn cười lại không dám cười. Toàn bộ khuôn mặt nhăn nhó ra vẻ nghiêm túc, nhịn thật sự thập phần vất vả.

Vài tên bằng hữu của Thái tử vừa thấy thái tử xấu mặt, đương nhiên muốn thay hắn ra mặt.

Nhưng đối với phương là một tiểu cô nương nũng nịu, hơn nữa lại là thân phận quận chúa, và còn là vị hôn thê của Cửu vương gia, làm cho bọn họ không dám tùy tiện động thủ. Đành phải lên tiếng trách cứ, đơn giản chính là ‘ Không chừng mực ’‘ Dám đắc tội thái tử gia ’ những lời hùa theo không có chút sức lực.

Đôi mắt Long Phù Nguyệt khẽ đảo vòng vo, một bộ dạng khiêm tốn thụ giáo, bỗng nhiên vỗ vỗ đầu của tiểu hồ ly: "Oa nhi, làm sao ngươi dám phóng điện thái tử gia? Ngươi là súc sinh, hắn là người, tên súc sinh như ngươi tại sao cùng người so sánh? Nhìn đi, đã gây họa rồi! Hừ! Một bàn này tiệc rượu không cho ngươi ăn! Sẽ đưa cho thái tử gia ăn, coi như thay ngươi hướng ngài ấy bồi tội nhé."

‘Tát’ một tiếng đem một thỏi đại bạc vỗ vào trên bàn:

"Tiểu nhị, tính tiền! Hai bàn rượu và thức ăn này ta sẽ tặng cho thái tử gia."

Lại hướng về phía thái tử hì hì cười: "Thái tử gia, ngài từ từ dùng."

Cũng không nhìn sắc mặt thái tử tức giận đến trắng bệch, ôm tiểu hồ ly nghênh ngang rời đi.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt gật gật đầu, bỗng nhiên cười thản nhiên:"À, ta đã biết, đã làm phiền thái tử gia giống như một gã sai vặt đến báo cáo tỉ mỉ xác thực cho ta như vậy, bản quận chúa có thưởng."Dùng chiếc đũa gắp lên một miếng cá tươm mật đưa tới.Thái tử gia khi nào thì đã chịu qua trêu đùa đến mức này, nhìn đầu cá còn tươm mật, đột nhiên nhớ tới điệu múa vũ thoát y ở Vô Dạ cung, toàn thân hắn ướt đẫm thức ăn, thù kia hắn vẫn chưa có báo, hiện tại cư nhiên lại bị nha đầu này trêu đùa! Hắn nhất thời nổi trận lôi đình, đầu óc nóng lên, đánh một cái tát vào trên mặt Long Phù Nguyệt: "Xú nha đầu, muốn chết!"Hắn có biết một chút võ công, đã nghĩ đến một tát này có thể đem răng Long Phù Nguyệt đánh rơi đầy đất, lại không lường được trước mắt bóng trắng chợt lóe, một tát của hắn chính là vỗ vào bóng trắng kia!Trên người bóng trắng kia phát ra một luồng ánh sáng màu lam, thái tử kêu to một tiếng, ôm lấy bàn tay đánh người, thân mình giống như phát sốt, run run không ngừng.Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thế này mới nhìn thấy một tiểu hồ ly nhảy lại đây, mà một cái tát của thái tử chính là vỗ vào trên người tiểu hồ ly......Đây là giống hồ ly gì? Lại có thể phóng điện!Nhìn đến tóc thái tử bị điện giật gần như muốn dựng thẳng lên, mọi người muốn cười lại không dám cười. Toàn bộ khuôn mặt nhăn nhó ra vẻ nghiêm túc, nhịn thật sự thập phần vất vả.Vài tên bằng hữu của Thái tử vừa thấy thái tử xấu mặt, đương nhiên muốn thay hắn ra mặt.Nhưng đối với phương là một tiểu cô nương nũng nịu, hơn nữa lại là thân phận quận chúa, và còn là vị hôn thê của Cửu vương gia, làm cho bọn họ không dám tùy tiện động thủ. Đành phải lên tiếng trách cứ, đơn giản chính là ‘ Không chừng mực ’‘ Dám đắc tội thái tử gia ’ những lời hùa theo không có chút sức lực.Đôi mắt Long Phù Nguyệt khẽ đảo vòng vo, một bộ dạng khiêm tốn thụ giáo, bỗng nhiên vỗ vỗ đầu của tiểu hồ ly: "Oa nhi, làm sao ngươi dám phóng điện thái tử gia? Ngươi là súc sinh, hắn là người, tên súc sinh như ngươi tại sao cùng người so sánh? Nhìn đi, đã gây họa rồi! Hừ! Một bàn này tiệc rượu không cho ngươi ăn! Sẽ đưa cho thái tử gia ăn, coi như thay ngươi hướng ngài ấy bồi tội nhé."‘Tát’ một tiếng đem một thỏi đại bạc vỗ vào trên bàn:"Tiểu nhị, tính tiền! Hai bàn rượu và thức ăn này ta sẽ tặng cho thái tử gia."Lại hướng về phía thái tử hì hì cười: "Thái tử gia, ngài từ từ dùng."Cũng không nhìn sắc mặt thái tử tức giận đến trắng bệch, ôm tiểu hồ ly nghênh ngang rời đi.

Chương 304: Bản quận chúa có thưởng