“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 320: Chu Sa Lệ
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… “Nga, được rồi.”“Hai chú ong nhỏ a, bay ra từ giữa bụi hoa a, phi a, phi a….” Hai người bắt đầu ra quyền.Mấy lần trước, Phượng Thiên Vũ bởi vì chưa thuộc cách chơi, mà Long Phù Nguyệt lại là tay chơi lão luyện, nên Phượng Thiên Vũ bị phạt hơn mười chung rượu, lại đồng dạng biết, cũng là hòa nhiều, Long Phù Nguyệt bị hắn hôn hoàn toàn, cái miệng nhỏ nhắn suýt nữa bị hắn hôn sưng lên.Sau đó, Long Phù Nguyệt bị phạt mấy chung rượu, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, nàng bỗng nhiên cười híp mắt sờ mặt Phượng Thiên Vũ nói: “Đại Vũ Mao, ta hát cho ngươi một bài được không?”((((đoạn này ta thấy được mà))))))))Phượng Thiên Vũ nhớ tới khi nàng ở phế thành trong sa mạc gào khóc thảm thiết, không khỏi nở nụ cười. Ung dung nhìn nàng: “Được, nàng hát đi.”Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái: “Ngươi có thể đệm nhạc cho ta không?”Phượng Thiên Vũ cười ha ha: “Có gì là không thể?” Vỗ tay vài cái, gọi tiểu nhị ở ngoài cửa đ**m lại, dặn dò hắn vài câu. Tiểu nhị kia chạy như bay đi.Hai người lại đánh quyền một hồi, Long Phù Nguyệt tuy rằng thua nhiều, nhưng Phượng Thiên Vũ cũng không cho nàng uống nhiều rượu sợ nàng say, cũng không nghe nàng có tiếng động gì.Tiểu nhị kia mang đến một cây đàn cổ.Phượng Thiên Vũ thử âm một chút, thở dài: “Dù sao cũng không phải là danh cầm, thôi cứ dùng tạm vậy. Được, ngươi hát, ta đàn.”Long Phù Nguyệt trầm ngâm một chút: “Ta sẽ hát bài "Chu sa lệ"”.(một bài hát của Đổng Trinh của phim nói về đam mỹ)Dẫn ca Trường Khiếu mây bay kiếm thử thiên hạ áo trắng nhuộm sương hoaNăm đó say hoa ấm hạ hồng nhan khoảnh khắc lăng hoa nước mắt chu saVẫn còn nhớ ca lý phồn hoa trong mộng pháo hoa bằng ai sai vướng bậnHoàng Hạc lâu không tiêu điều sống nơi đất khách quê người thiên nhai tóc đen thành đầu bạcNăm xưa trộm đổi bằng tình này tương kýDịch biên đầu cầu bộ dạng phục tùng thì thầmCùng trời cuối đất hồng trần tan mất khó tìmQuay đầu trăm năm điKính Hồ núi xanh thẳm mây thấp cúi giai nhân trước trướng ám vẽ lông mày ai đang hỏi Vua Hồ Bất QuyTình này bất quá pháo hoa toái yêu biệt ly rượu tưới ngàn chén mỏng châm chu nhan ngủKhinh hàn Mộ Tuyết gì tùy tướng lần đi kinh niên nhân tự mình bi chỉ nói cuộc đời này ứng dứt khoátKhoan thai nhạn tự đi lại quay về đồ mi hoa nở hếtcách say chính là thiếu ai một giọt chu sa nước mắt....
“Nga, được rồi.”
“Hai chú ong nhỏ a, bay ra từ giữa bụi hoa a, phi a, phi a….” Hai người bắt đầu ra quyền.
Mấy lần trước, Phượng Thiên Vũ bởi vì chưa thuộc cách chơi, mà Long Phù Nguyệt lại là tay chơi lão luyện, nên Phượng Thiên Vũ bị phạt hơn mười chung rượu, lại đồng dạng biết, cũng là hòa nhiều, Long Phù Nguyệt bị hắn hôn hoàn toàn, cái miệng nhỏ nhắn suýt nữa bị hắn hôn sưng lên.
Sau đó, Long Phù Nguyệt bị phạt mấy chung rượu, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, nàng bỗng nhiên cười híp mắt sờ mặt Phượng Thiên Vũ nói: “Đại Vũ Mao, ta hát cho ngươi một bài được không?”
((((đoạn này ta thấy được mà))))))))
Phượng Thiên Vũ nhớ tới khi nàng ở phế thành trong sa mạc gào khóc thảm thiết, không khỏi nở nụ cười. Ung dung nhìn nàng: “Được, nàng hát đi.”
Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái: “Ngươi có thể đệm nhạc cho ta không?”
Phượng Thiên Vũ cười ha ha: “Có gì là không thể?” Vỗ tay vài cái, gọi tiểu nhị ở ngoài cửa đ**m lại, dặn dò hắn vài câu. Tiểu nhị kia chạy như bay đi.
Hai người lại đánh quyền một hồi, Long Phù Nguyệt tuy rằng thua nhiều, nhưng Phượng Thiên Vũ cũng không cho nàng uống nhiều rượu sợ nàng say, cũng không nghe nàng có tiếng động gì.
Tiểu nhị kia mang đến một cây đàn cổ.
Phượng Thiên Vũ thử âm một chút, thở dài: “Dù sao cũng không phải là danh cầm, thôi cứ dùng tạm vậy. Được, ngươi hát, ta đàn.”
Long Phù Nguyệt trầm ngâm một chút: “Ta sẽ hát bài "Chu sa lệ"”.(một bài hát của Đổng Trinh của phim nói về đam mỹ)
Dẫn ca Trường Khiếu mây bay kiếm thử thiên hạ áo trắng nhuộm sương hoa
Năm đó say hoa ấm hạ hồng nhan khoảnh khắc lăng hoa nước mắt chu sa
Vẫn còn nhớ ca lý phồn hoa trong mộng pháo hoa bằng ai sai vướng bận
Hoàng Hạc lâu không tiêu điều sống nơi đất khách quê người thiên nhai tóc đen thành đầu bạc
Năm xưa trộm đổi bằng tình này tương ký
Dịch biên đầu cầu bộ dạng phục tùng thì thầm
Cùng trời cuối đất hồng trần tan mất khó tìm
Quay đầu trăm năm đi
Kính Hồ núi xanh thẳm mây thấp cúi giai nhân trước trướng ám vẽ lông mày ai đang hỏi Vua Hồ Bất Quy
Tình này bất quá pháo hoa toái yêu biệt ly rượu tưới ngàn chén mỏng châm chu nhan ngủ
Khinh hàn Mộ Tuyết gì tùy tướng lần đi kinh niên nhân tự mình bi chỉ nói cuộc đời này ứng dứt khoát
Khoan thai nhạn tự đi lại quay về đồ mi hoa nở hết
cách say chính là thiếu ai một giọt chu sa nước mắt....
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… “Nga, được rồi.”“Hai chú ong nhỏ a, bay ra từ giữa bụi hoa a, phi a, phi a….” Hai người bắt đầu ra quyền.Mấy lần trước, Phượng Thiên Vũ bởi vì chưa thuộc cách chơi, mà Long Phù Nguyệt lại là tay chơi lão luyện, nên Phượng Thiên Vũ bị phạt hơn mười chung rượu, lại đồng dạng biết, cũng là hòa nhiều, Long Phù Nguyệt bị hắn hôn hoàn toàn, cái miệng nhỏ nhắn suýt nữa bị hắn hôn sưng lên.Sau đó, Long Phù Nguyệt bị phạt mấy chung rượu, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, nàng bỗng nhiên cười híp mắt sờ mặt Phượng Thiên Vũ nói: “Đại Vũ Mao, ta hát cho ngươi một bài được không?”((((đoạn này ta thấy được mà))))))))Phượng Thiên Vũ nhớ tới khi nàng ở phế thành trong sa mạc gào khóc thảm thiết, không khỏi nở nụ cười. Ung dung nhìn nàng: “Được, nàng hát đi.”Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái: “Ngươi có thể đệm nhạc cho ta không?”Phượng Thiên Vũ cười ha ha: “Có gì là không thể?” Vỗ tay vài cái, gọi tiểu nhị ở ngoài cửa đ**m lại, dặn dò hắn vài câu. Tiểu nhị kia chạy như bay đi.Hai người lại đánh quyền một hồi, Long Phù Nguyệt tuy rằng thua nhiều, nhưng Phượng Thiên Vũ cũng không cho nàng uống nhiều rượu sợ nàng say, cũng không nghe nàng có tiếng động gì.Tiểu nhị kia mang đến một cây đàn cổ.Phượng Thiên Vũ thử âm một chút, thở dài: “Dù sao cũng không phải là danh cầm, thôi cứ dùng tạm vậy. Được, ngươi hát, ta đàn.”Long Phù Nguyệt trầm ngâm một chút: “Ta sẽ hát bài "Chu sa lệ"”.(một bài hát của Đổng Trinh của phim nói về đam mỹ)Dẫn ca Trường Khiếu mây bay kiếm thử thiên hạ áo trắng nhuộm sương hoaNăm đó say hoa ấm hạ hồng nhan khoảnh khắc lăng hoa nước mắt chu saVẫn còn nhớ ca lý phồn hoa trong mộng pháo hoa bằng ai sai vướng bậnHoàng Hạc lâu không tiêu điều sống nơi đất khách quê người thiên nhai tóc đen thành đầu bạcNăm xưa trộm đổi bằng tình này tương kýDịch biên đầu cầu bộ dạng phục tùng thì thầmCùng trời cuối đất hồng trần tan mất khó tìmQuay đầu trăm năm điKính Hồ núi xanh thẳm mây thấp cúi giai nhân trước trướng ám vẽ lông mày ai đang hỏi Vua Hồ Bất QuyTình này bất quá pháo hoa toái yêu biệt ly rượu tưới ngàn chén mỏng châm chu nhan ngủKhinh hàn Mộ Tuyết gì tùy tướng lần đi kinh niên nhân tự mình bi chỉ nói cuộc đời này ứng dứt khoátKhoan thai nhạn tự đi lại quay về đồ mi hoa nở hếtcách say chính là thiếu ai một giọt chu sa nước mắt....