Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 334: Độc tình cổ 2

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tâm Phượng Thiên Vũ trùng xuống, nhớ tới lúc nãy khi ân ái cùng nàng ngực rất đau đớn.Hắn nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm: “Nói vậy trong cơ thể nàng cũng có loại độc tình này?”Long Phù Nguyệt cúi đầu không dám nhìn hắn: “Ta bày ra trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn cũng là vì chuyện này………..”“Chết tiệt, vậy sao nàng không nói sớm?” Hàn ý trên mặt Phượng Thiên Vũ gần như có thể đóng thành băng.“Sớm hay muộn có gì khác nhau? Có phải nếu nói sớm ngươi sẽ không cần ta? sẽ không thương ta nữa hay không?” Long Phù Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng trong suốt, lại có một tia bi thương không hiểu rõ.Gương mặt Phượng Thiên Vũ cứng lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Đương nhiên là khác nhau, đã biết chân tướng mà còn muốn nàng, là bổn vương cam tâm tình nguyện! Nhưng bây giờ nàng mới nói với ta, rõ ràng là trêu đùa bổn vương! Long Phù Nguyệt, không nghĩ tới nàng là nữ tử như vậy! Đủ âm hiểm, đủ độc ác!”“Cái gì…?Ngươi,……là ngươi bắt buộc ta, ta thật sự không phải trêu chọc ngươi……..làm sao ngươi có thể nói như vậy?” Nước mắt Long Phù Nguyệt cuối cũng cũng chảy ra, từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất.Phượng Thiên Vũ cũng không vì thế mà thay đổi, chỉ có đôi con ngươi giận dữ nhìn nàng: “Long Phù Nguyệt nàng còn bày ra bộ dạng này, nàng có thể đi làm con hát rồi đó ( nói theo hiện tại là diễn viên ấy!)!”“Không! Ta không có diễn trò! Ta thật sự không có trêu chọc ngươi, ta biết ngươi là người phong lưu, cho nên ta mới muốn chạy trốn ngươi……..là ngươi------ngươi giữ chặt ta không buông……….” Long Phù Nguyệt kêu lên“Không sai! Nàng nhiều lần muốn trốn đi! Nhưng tại sao nàng không nói? Ban đầu nàng vì sao không nói chân tướng? Có phải muốn lạt mềm buộc chặt hay không? Nàng một lòng muốn độc chiếm bổn vương, nên mới bày ra kế sách này phải không? Ha ha, không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ ta cả đời hơn người lại bị mắc bẫy! Nàng thật là một nha đầu độc ác!” (NN: anh đáng chết *đấm đấm đá đá* TT_________TT không muốn làm truyện nữa! Muội sợ ngược a!!!!) (HL:Me too >”

Tâm Phượng Thiên Vũ trùng xuống, nhớ tới lúc nãy khi ân ái cùng nàng ngực rất đau đớn.

Hắn nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm: “Nói vậy trong cơ thể nàng cũng có loại độc tình này?”

Long Phù Nguyệt cúi đầu không dám nhìn hắn: “Ta bày ra trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn cũng là vì chuyện này………..”

“Chết tiệt, vậy sao nàng không nói sớm?” Hàn ý trên mặt Phượng Thiên Vũ gần như có thể đóng thành băng.

“Sớm hay muộn có gì khác nhau? Có phải nếu nói sớm ngươi sẽ không cần ta? sẽ không thương ta nữa hay không?” Long Phù Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng trong suốt, lại có một tia bi thương không hiểu rõ.

Gương mặt Phượng Thiên Vũ cứng lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Đương nhiên là khác nhau, đã biết chân tướng mà còn muốn nàng, là bổn vương cam tâm tình nguyện! Nhưng bây giờ nàng mới nói với ta, rõ ràng là trêu đùa bổn vương! Long Phù Nguyệt, không nghĩ tới nàng là nữ tử như vậy! Đủ âm hiểm, đủ độc ác!”

“Cái gì…?Ngươi,……là ngươi bắt buộc ta, ta thật sự không phải trêu chọc ngươi……..làm sao ngươi có thể nói như vậy?” Nước mắt Long Phù Nguyệt cuối cũng cũng chảy ra, từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất.

Phượng Thiên Vũ cũng không vì thế mà thay đổi, chỉ có đôi con ngươi giận dữ nhìn nàng: “Long Phù Nguyệt nàng còn bày ra bộ dạng này, nàng có thể đi làm con hát rồi đó ( nói theo hiện tại là diễn viên ấy!)!”

“Không! Ta không có diễn trò! Ta thật sự không có trêu chọc ngươi, ta biết ngươi là người phong lưu, cho nên ta mới muốn chạy trốn ngươi……..là ngươi------ngươi giữ chặt ta không buông……….” Long Phù Nguyệt kêu lên

“Không sai! Nàng nhiều lần muốn trốn đi! Nhưng tại sao nàng không nói? Ban đầu nàng vì sao không nói chân tướng? Có phải muốn lạt mềm buộc chặt hay không? Nàng một lòng muốn độc chiếm bổn vương, nên mới bày ra kế sách này phải không? Ha ha, không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ ta cả đời hơn người lại bị mắc bẫy! Nàng thật là một nha đầu độc ác!” (NN: anh đáng chết *đấm đấm đá đá* TT_________TT không muốn làm truyện nữa! Muội sợ ngược a!!!!) (HL:Me too >”

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tâm Phượng Thiên Vũ trùng xuống, nhớ tới lúc nãy khi ân ái cùng nàng ngực rất đau đớn.Hắn nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm: “Nói vậy trong cơ thể nàng cũng có loại độc tình này?”Long Phù Nguyệt cúi đầu không dám nhìn hắn: “Ta bày ra trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn cũng là vì chuyện này………..”“Chết tiệt, vậy sao nàng không nói sớm?” Hàn ý trên mặt Phượng Thiên Vũ gần như có thể đóng thành băng.“Sớm hay muộn có gì khác nhau? Có phải nếu nói sớm ngươi sẽ không cần ta? sẽ không thương ta nữa hay không?” Long Phù Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng trong suốt, lại có một tia bi thương không hiểu rõ.Gương mặt Phượng Thiên Vũ cứng lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Đương nhiên là khác nhau, đã biết chân tướng mà còn muốn nàng, là bổn vương cam tâm tình nguyện! Nhưng bây giờ nàng mới nói với ta, rõ ràng là trêu đùa bổn vương! Long Phù Nguyệt, không nghĩ tới nàng là nữ tử như vậy! Đủ âm hiểm, đủ độc ác!”“Cái gì…?Ngươi,……là ngươi bắt buộc ta, ta thật sự không phải trêu chọc ngươi……..làm sao ngươi có thể nói như vậy?” Nước mắt Long Phù Nguyệt cuối cũng cũng chảy ra, từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất.Phượng Thiên Vũ cũng không vì thế mà thay đổi, chỉ có đôi con ngươi giận dữ nhìn nàng: “Long Phù Nguyệt nàng còn bày ra bộ dạng này, nàng có thể đi làm con hát rồi đó ( nói theo hiện tại là diễn viên ấy!)!”“Không! Ta không có diễn trò! Ta thật sự không có trêu chọc ngươi, ta biết ngươi là người phong lưu, cho nên ta mới muốn chạy trốn ngươi……..là ngươi------ngươi giữ chặt ta không buông……….” Long Phù Nguyệt kêu lên“Không sai! Nàng nhiều lần muốn trốn đi! Nhưng tại sao nàng không nói? Ban đầu nàng vì sao không nói chân tướng? Có phải muốn lạt mềm buộc chặt hay không? Nàng một lòng muốn độc chiếm bổn vương, nên mới bày ra kế sách này phải không? Ha ha, không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ ta cả đời hơn người lại bị mắc bẫy! Nàng thật là một nha đầu độc ác!” (NN: anh đáng chết *đấm đấm đá đá* TT_________TT không muốn làm truyện nữa! Muội sợ ngược a!!!!) (HL:Me too >”

Chương 334: Độc tình cổ 2