“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 368: Ngươi muốn trừng phạt ta đến lúc nào?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Cửa phòng mở ra, ánh mặt trời theo chân người cùng nhau tiến vào: “Phù Nguyệt, ta đến đưa nàng ra ngoài.”Long Phù Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Đi đâu?”Môi của nàng nhếch lên chút chê cười: “Ngươi sẽ không nhanh như vậy đã đem ta tặng cho người khác chứ?”Cả người Phượng Thiên Vũ cứng đờ, trong mắt là một mảnh bi thương. Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Long Phù Nguyệt nói chuyện với hắn, nhưng lời nói ra lại giống như dao găm đâm thật sâu vào trái tim.Đôi mắt hắn tối sầm, kìm lòng không được, cầm lấy một bàn tay của nàng: “Phù Nguyệt, bây giờ nàng đã không tin ta đến mức này ư?”Ánh mắt Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, rốt cuộc một câu cũng không nói.Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên ôm nàng vào trong ngực: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn ta làm như thế nào, đến tột cùng muốn ta làm thế nào mới tha thứ cho ta?”Long Phù Nguyệt mặc kệ việc hắn ôm nàng chỉ lạnh nhạt khép hờ ánh mắt.Phượng Thiên Vũ, ngươi đang thương hại ta sao? Hay là nhớ tại tình cũ? Nhưng ta sẽ không tha thứ, từ nay về sau, ta vĩnh viễn không bao giờ chảy thêm một giọt nước mắt nào vì ngươi nữa.Long Phù Nguyệt quay lại Hà Hương viện, mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi, thậm chí chữ Hỷ đỏ thẳm trên cửa vẫn còn nguyên, chẳng qua đã sắp tróc ra, cái màu hồng ảm đạm này thật giống như trái tim nàng.Phượng Thiên Vũ cũng không hề cấm cản nàng, chỉ phái bốn thị vệ khôn khéo, tài giỏi bảo vệ nàng.Bất luận Long Phù Nguyệt đi nơi nào, bọn họ cũng gắt gao theo sau, giống như sợ nàng sẽ bỏ trốn.Thật sự, Long Phù Nguyệt rất ít khi đi ra ngoài, thỉnh thoảng đi dạo, cũng sẽ tới hiệu thuốc mua thuốc, hoặc là vào rừng đào trùng đất.Phượng Thiên Vũ thập phần buồn bực, không rõ nàng mua thuốc làm cái gì, những thuốc kia hắn đều điều tra qua, tất cả đều là các loại dược bổ huyết, không có độc dược, cho nên có thể bài trừ khả năng nàng tự sát.Mỗi buổi tối hắn đều tới tìm nàng, cố gắng cùng nàng trò chuyện, nhưng nàng lại giống như một khúc gỗ, ngồi ở chỗ kia ôm đầu gối ngưng thần (Nhắm mắt), làm cho hắn không thể đoán được suy nghĩ của nàng.Vết thương trên người nàng cũng đã tốt lắm rồi, nhưng mà vết sẹo giăng khắp người lại chưa thể tiêu trừ, hắn mỗi lần nhìn thấy, trái tim giống như bị người ta lăng trì.Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn trừng phạt ta tới khi nào?
Cửa phòng mở ra, ánh mặt trời theo chân người cùng nhau tiến vào: “Phù Nguyệt, ta đến đưa nàng ra ngoài.”
Long Phù Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Đi đâu?”
Môi của nàng nhếch lên chút chê cười: “Ngươi sẽ không nhanh như vậy đã đem ta tặng cho người khác chứ?”
Cả người Phượng Thiên Vũ cứng đờ, trong mắt là một mảnh bi thương. Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Long Phù Nguyệt nói chuyện với hắn, nhưng lời nói ra lại giống như dao găm đâm thật sâu vào trái tim.
Đôi mắt hắn tối sầm, kìm lòng không được, cầm lấy một bàn tay của nàng: “Phù Nguyệt, bây giờ nàng đã không tin ta đến mức này ư?”
Ánh mắt Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, rốt cuộc một câu cũng không nói.
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên ôm nàng vào trong ngực: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn ta làm như thế nào, đến tột cùng muốn ta làm thế nào mới tha thứ cho ta?”
Long Phù Nguyệt mặc kệ việc hắn ôm nàng chỉ lạnh nhạt khép hờ ánh mắt.
Phượng Thiên Vũ, ngươi đang thương hại ta sao? Hay là nhớ tại tình cũ? Nhưng ta sẽ không tha thứ, từ nay về sau, ta vĩnh viễn không bao giờ chảy thêm một giọt nước mắt nào vì ngươi nữa.
Long Phù Nguyệt quay lại Hà Hương viện, mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi, thậm chí chữ Hỷ đỏ thẳm trên cửa vẫn còn nguyên, chẳng qua đã sắp tróc ra, cái màu hồng ảm đạm này thật giống như trái tim nàng.
Phượng Thiên Vũ cũng không hề cấm cản nàng, chỉ phái bốn thị vệ khôn khéo, tài giỏi bảo vệ nàng.
Bất luận Long Phù Nguyệt đi nơi nào, bọn họ cũng gắt gao theo sau, giống như sợ nàng sẽ bỏ trốn.
Thật sự, Long Phù Nguyệt rất ít khi đi ra ngoài, thỉnh thoảng đi dạo, cũng sẽ tới hiệu thuốc mua thuốc, hoặc là vào rừng đào trùng đất.
Phượng Thiên Vũ thập phần buồn bực, không rõ nàng mua thuốc làm cái gì, những thuốc kia hắn đều điều tra qua, tất cả đều là các loại dược bổ huyết, không có độc dược, cho nên có thể bài trừ khả năng nàng tự sát.
Mỗi buổi tối hắn đều tới tìm nàng, cố gắng cùng nàng trò chuyện, nhưng nàng lại giống như một khúc gỗ, ngồi ở chỗ kia ôm đầu gối ngưng thần (Nhắm mắt), làm cho hắn không thể đoán được suy nghĩ của nàng.
Vết thương trên người nàng cũng đã tốt lắm rồi, nhưng mà vết sẹo giăng khắp người lại chưa thể tiêu trừ, hắn mỗi lần nhìn thấy, trái tim giống như bị người ta lăng trì.
Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn trừng phạt ta tới khi nào?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Cửa phòng mở ra, ánh mặt trời theo chân người cùng nhau tiến vào: “Phù Nguyệt, ta đến đưa nàng ra ngoài.”Long Phù Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Đi đâu?”Môi của nàng nhếch lên chút chê cười: “Ngươi sẽ không nhanh như vậy đã đem ta tặng cho người khác chứ?”Cả người Phượng Thiên Vũ cứng đờ, trong mắt là một mảnh bi thương. Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Long Phù Nguyệt nói chuyện với hắn, nhưng lời nói ra lại giống như dao găm đâm thật sâu vào trái tim.Đôi mắt hắn tối sầm, kìm lòng không được, cầm lấy một bàn tay của nàng: “Phù Nguyệt, bây giờ nàng đã không tin ta đến mức này ư?”Ánh mắt Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, rốt cuộc một câu cũng không nói.Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên ôm nàng vào trong ngực: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn ta làm như thế nào, đến tột cùng muốn ta làm thế nào mới tha thứ cho ta?”Long Phù Nguyệt mặc kệ việc hắn ôm nàng chỉ lạnh nhạt khép hờ ánh mắt.Phượng Thiên Vũ, ngươi đang thương hại ta sao? Hay là nhớ tại tình cũ? Nhưng ta sẽ không tha thứ, từ nay về sau, ta vĩnh viễn không bao giờ chảy thêm một giọt nước mắt nào vì ngươi nữa.Long Phù Nguyệt quay lại Hà Hương viện, mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi, thậm chí chữ Hỷ đỏ thẳm trên cửa vẫn còn nguyên, chẳng qua đã sắp tróc ra, cái màu hồng ảm đạm này thật giống như trái tim nàng.Phượng Thiên Vũ cũng không hề cấm cản nàng, chỉ phái bốn thị vệ khôn khéo, tài giỏi bảo vệ nàng.Bất luận Long Phù Nguyệt đi nơi nào, bọn họ cũng gắt gao theo sau, giống như sợ nàng sẽ bỏ trốn.Thật sự, Long Phù Nguyệt rất ít khi đi ra ngoài, thỉnh thoảng đi dạo, cũng sẽ tới hiệu thuốc mua thuốc, hoặc là vào rừng đào trùng đất.Phượng Thiên Vũ thập phần buồn bực, không rõ nàng mua thuốc làm cái gì, những thuốc kia hắn đều điều tra qua, tất cả đều là các loại dược bổ huyết, không có độc dược, cho nên có thể bài trừ khả năng nàng tự sát.Mỗi buổi tối hắn đều tới tìm nàng, cố gắng cùng nàng trò chuyện, nhưng nàng lại giống như một khúc gỗ, ngồi ở chỗ kia ôm đầu gối ngưng thần (Nhắm mắt), làm cho hắn không thể đoán được suy nghĩ của nàng.Vết thương trên người nàng cũng đã tốt lắm rồi, nhưng mà vết sẹo giăng khắp người lại chưa thể tiêu trừ, hắn mỗi lần nhìn thấy, trái tim giống như bị người ta lăng trì.Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn trừng phạt ta tới khi nào?