Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 378: Bằng không ta và ngươi đều chết vô cùng thảm

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Giải cổ? Trong lòng Phượng Thiên Vũ trầm xuống, đủ mọi cảm xúc tràn lan, giống như vui mừng nhưng lại lo lắng, cũng không rõ là loại cảm giác gì: “Nghĩ như thế nào lại muốn giải cổ cho ta?” Long Phù Nguyệt cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Như thế nào? Ngươi không muốn sao?”“Ta…….” Lúc này Phượng Thiên Vũ thật không rõ là cảm giác gì. Cổ độc này giống như một loại xiềng xích, thời điểm hắn vướng phải, cảm giác như bị người ta bắt được mạch máu, luôn muốn tránh thoát. Nay cơ hội đã ở trước mắt, hắn lại không muốn thoát ra: “Giải cổ có gây trở ngại gì cho nàng hay không?”“Nếu có trở ngại thì khỏi giải cũng được.” Hắn ở trong lòng lại thêm một câu, cái xiềng xích này hắn mang đã quen, trong lòng có chút không nỡ bỏ.Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Đối với ta đã không còn trở ngại gì nữa rồi…..”“Không có trở ngại thì tốt.” Phượng Thiên Vũ nhẹ thở ra một hơi. Giải đi cũng tốt, nhưng mà về sau hắn sẽ không phụ nàng. Bởi vì cổ này đối với nàng là trung tâm, nhưng hắn lại có cảm giác bị thúc bách, không phải thật tâm……Hắn cởi áo dài trên người: “Muốn giải như thế nào?”Long Phù Nguyệt hơi nhắm hai mắt lại: “Biện pháp này có chút đau, ngươi phong tỏa tâm mạch, rồi điểm huyệt nói.”Phượng Thiên Vũ ngẩn ra, cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không biết là chỗ nào.Hắn khoanh chân ngồi trên giường: “Có thể ngồi không?”Long Phù Nguyệt nhìn hắn nói: “Nằm xuống.”Phượng Thiên Vũ cười khổ một cái, quên đi, hiện tại nàng là lớn nhất.Hắn nằm xuống, dùng nội lực bảo vệ kinh mạch, đang muốn điểm huyệt nói, đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Long Phù Nguyệt: “Tại sao phải điểm huyệt nói?”Nha đầu kia, không phải lại nghĩ ra trò gian trá gì tra tấn hắn đấy chứ?Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: “Lúc giải cổ có chút đau, ngươi tuyệt đối không thể nhúc nhích, bằng không ta và ngươi đều sẽ chết vô cùng thảm.”Phượng Thiên Vũ thở dài: “Được rồi.” Sau đó ngoan ngoãn điểm huyệt nói của mình.Trong đôi mắt của Long Phù Nguyệt dường như có chút ánh sáng chợt lóe, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, mở nút lọ, một con vật bộ dáng giống con đỉa chui ra.

Giải cổ? Trong lòng Phượng Thiên Vũ trầm xuống, đủ mọi cảm xúc tràn lan, giống như vui mừng nhưng lại lo lắng, cũng không rõ là loại cảm giác gì: “Nghĩ như thế nào lại muốn giải cổ cho ta?” Long Phù Nguyệt cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Như thế nào? Ngươi không muốn sao?”

“Ta…….” Lúc này Phượng Thiên Vũ thật không rõ là cảm giác gì. Cổ độc này giống như một loại xiềng xích, thời điểm hắn vướng phải, cảm giác như bị người ta bắt được mạch máu, luôn muốn tránh thoát. Nay cơ hội đã ở trước mắt, hắn lại không muốn thoát ra: “Giải cổ có gây trở ngại gì cho nàng hay không?”

“Nếu có trở ngại thì khỏi giải cũng được.” Hắn ở trong lòng lại thêm một câu, cái xiềng xích này hắn mang đã quen, trong lòng có chút không nỡ bỏ.

Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Đối với ta đã không còn trở ngại gì nữa rồi…..”

“Không có trở ngại thì tốt.” Phượng Thiên Vũ nhẹ thở ra một hơi. Giải đi cũng tốt, nhưng mà về sau hắn sẽ không phụ nàng. Bởi vì cổ này đối với nàng là trung tâm, nhưng hắn lại có cảm giác bị thúc bách, không phải thật tâm……

Hắn cởi áo dài trên người: “Muốn giải như thế nào?”

Long Phù Nguyệt hơi nhắm hai mắt lại: “Biện pháp này có chút đau, ngươi phong tỏa tâm mạch, rồi điểm huyệt nói.”

Phượng Thiên Vũ ngẩn ra, cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không biết là chỗ nào.

Hắn khoanh chân ngồi trên giường: “Có thể ngồi không?”

Long Phù Nguyệt nhìn hắn nói: “Nằm xuống.”

Phượng Thiên Vũ cười khổ một cái, quên đi, hiện tại nàng là lớn nhất.

Hắn nằm xuống, dùng nội lực bảo vệ kinh mạch, đang muốn điểm huyệt nói, đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Long Phù Nguyệt: “Tại sao phải điểm huyệt nói?”

Nha đầu kia, không phải lại nghĩ ra trò gian trá gì tra tấn hắn đấy chứ?

Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: “Lúc giải cổ có chút đau, ngươi tuyệt đối không thể nhúc nhích, bằng không ta và ngươi đều sẽ chết vô cùng thảm.”

Phượng Thiên Vũ thở dài: “Được rồi.” Sau đó ngoan ngoãn điểm huyệt nói của mình.

Trong đôi mắt của Long Phù Nguyệt dường như có chút ánh sáng chợt lóe, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, mở nút lọ, một con vật bộ dáng giống con đỉa chui ra.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Giải cổ? Trong lòng Phượng Thiên Vũ trầm xuống, đủ mọi cảm xúc tràn lan, giống như vui mừng nhưng lại lo lắng, cũng không rõ là loại cảm giác gì: “Nghĩ như thế nào lại muốn giải cổ cho ta?” Long Phù Nguyệt cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Như thế nào? Ngươi không muốn sao?”“Ta…….” Lúc này Phượng Thiên Vũ thật không rõ là cảm giác gì. Cổ độc này giống như một loại xiềng xích, thời điểm hắn vướng phải, cảm giác như bị người ta bắt được mạch máu, luôn muốn tránh thoát. Nay cơ hội đã ở trước mắt, hắn lại không muốn thoát ra: “Giải cổ có gây trở ngại gì cho nàng hay không?”“Nếu có trở ngại thì khỏi giải cũng được.” Hắn ở trong lòng lại thêm một câu, cái xiềng xích này hắn mang đã quen, trong lòng có chút không nỡ bỏ.Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Đối với ta đã không còn trở ngại gì nữa rồi…..”“Không có trở ngại thì tốt.” Phượng Thiên Vũ nhẹ thở ra một hơi. Giải đi cũng tốt, nhưng mà về sau hắn sẽ không phụ nàng. Bởi vì cổ này đối với nàng là trung tâm, nhưng hắn lại có cảm giác bị thúc bách, không phải thật tâm……Hắn cởi áo dài trên người: “Muốn giải như thế nào?”Long Phù Nguyệt hơi nhắm hai mắt lại: “Biện pháp này có chút đau, ngươi phong tỏa tâm mạch, rồi điểm huyệt nói.”Phượng Thiên Vũ ngẩn ra, cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không biết là chỗ nào.Hắn khoanh chân ngồi trên giường: “Có thể ngồi không?”Long Phù Nguyệt nhìn hắn nói: “Nằm xuống.”Phượng Thiên Vũ cười khổ một cái, quên đi, hiện tại nàng là lớn nhất.Hắn nằm xuống, dùng nội lực bảo vệ kinh mạch, đang muốn điểm huyệt nói, đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Long Phù Nguyệt: “Tại sao phải điểm huyệt nói?”Nha đầu kia, không phải lại nghĩ ra trò gian trá gì tra tấn hắn đấy chứ?Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: “Lúc giải cổ có chút đau, ngươi tuyệt đối không thể nhúc nhích, bằng không ta và ngươi đều sẽ chết vô cùng thảm.”Phượng Thiên Vũ thở dài: “Được rồi.” Sau đó ngoan ngoãn điểm huyệt nói của mình.Trong đôi mắt của Long Phù Nguyệt dường như có chút ánh sáng chợt lóe, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, mở nút lọ, một con vật bộ dáng giống con đỉa chui ra.

Chương 378: Bằng không ta và ngươi đều chết vô cùng thảm