Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 394: Ăn đậu hủ nữa mình đã sắp biến thành đậu hủ

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng lắc lắc đầu, thở dài. Thầm nghĩ: “Đây không phải là bài ‘Nước mắt chu sa’ sao? Không nghĩ tới người nơi này cũng sẽ biết. Tranh này, toàn ca từ cũng là tân kỳ. Bức tranh đẹp như vậy đều có giá trị cất giữ, không nghĩ tới sẽ bị dán ở trong này. Ai, thật sự là quá hoang phí mà......”Bởi vì Cổ Nhược như dùng Chướng Nhãn pháp, nên thủ vệ binh sĩ cũng không nhìn ra Long Phù Nguyệt cùng nữ tử trên bức họa có bất kỳ chỗ tương tự, hai người thực nhẹ nhàng vào thành.Ở trong thành đi dạo một hồi, trong bụng Long Phù Nguyệt có chút đói, liền kéo Cổ Nhược chạy vào một tửu lâu.Cổ Nhược theo lệ thường ăn rau xanh và đậu hủ, vài cái bánh bao, một chén nước trong. Long Phù Nguyệt mấy ngày nay đi theo hắn ăn chay, miệng nhạt đến cực độ rồi. Lúc này cũng nhịn không được nữa, ai oán nói: “Đại sư huynh, ta muốn ăn thịt! Ăn đậu hủ nữa bản thân ta đã sắp biến đậu hủ rồi!”Lại từ bên hông lấy ra một thỏi bạc lớn lung lay nhoáng lên một cái, cười híp mắt nói: “Không cần lo lắng chuyện tiền nong, trên người của ta có bạc đây.”Nói lên điều này, Long Phù Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, ngày nào đó nàng trong lúc vô ý ở trong tay áo sờ mó, lại lấy ra một xấp ngân phiếu, đếm có khoảng hơn vạn lượng.Nàng mừng rỡ khôn cùng, lúc vừa mới vào thành, nàng liền đến hiệu đổi tiền đổi ra một ít tiền bạc. Lại mua vài món quần áo. Đem quần áo rách rưới trên người ném xuống, hôm nay vào tửu lâu lớn nhất toàn thành này, thầm nghĩ có thể ăn uống no say một chút, lại không nghĩ rằng Cổ Nhược lại là chỉ cần rau xanh đậu hủ, không khỏi oán giận lên tiếng.Cổ Nhược nhìn nàng một cái, thản nhiên gật đầu một cái: “Ngươi có thể ăn món ăn mặn.”“Nha!” Long Phù Nguyệt hưng phấn mà nhảy dựng lên, đ**m tiểu nhị đưa tới, bao tử chiên giòn, gà tẩm rượu, hoa quả tươi ngân nhĩ, Tôm sốt cà, bốn món ăn mặn, lại có một bình rượu nhẹ, ăn tận hứng.Tửu lâu từ trước đến nay luôn là chỗ dẫn phát ra tin tức, nơi bát quái tập hợp và phân tán. Long Phù Nguyệt muốn nghe nhiều một chút về tin tức thời đại này, cho nên bọn họ hiện tai đang ngồi ở trong đại sảnh, giờ phút này đúng là giờ cơm, trong đại sảnh tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng. Một nam tử có chút th* t*c đang nước miếng tung bay bàn luận một tin tức.“Này, mọi người gần đây có nghe một chuyện chấn động từ kinh thành không?”Chuyện chấn động từ kinh thành? Long Phù Nguyệt nhất thời kéo dài lỗ tai.

Nàng lắc lắc đầu, thở dài. Thầm nghĩ: “Đây không phải là bài ‘Nước mắt chu sa’ sao? Không nghĩ tới người nơi này cũng sẽ biết. Tranh này, toàn ca từ cũng là tân kỳ. Bức tranh đẹp như vậy đều có giá trị cất giữ, không nghĩ tới sẽ bị dán ở trong này. Ai, thật sự là quá hoang phí mà......”

Bởi vì Cổ Nhược như dùng Chướng Nhãn pháp, nên thủ vệ binh sĩ cũng không nhìn ra Long Phù Nguyệt cùng nữ tử trên bức họa có bất kỳ chỗ tương tự, hai người thực nhẹ nhàng vào thành.

Ở trong thành đi dạo một hồi, trong bụng Long Phù Nguyệt có chút đói, liền kéo Cổ Nhược chạy vào một tửu lâu.

Cổ Nhược theo lệ thường ăn rau xanh và đậu hủ, vài cái bánh bao, một chén nước trong. Long Phù Nguyệt mấy ngày nay đi theo hắn ăn chay, miệng nhạt đến cực độ rồi. Lúc này cũng nhịn không được nữa, ai oán nói: “Đại sư huynh, ta muốn ăn thịt! Ăn đậu hủ nữa bản thân ta đã sắp biến đậu hủ rồi!”

Lại từ bên hông lấy ra một thỏi bạc lớn lung lay nhoáng lên một cái, cười híp mắt nói: “Không cần lo lắng chuyện tiền nong, trên người của ta có bạc đây.”

Nói lên điều này, Long Phù Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, ngày nào đó nàng trong lúc vô ý ở trong tay áo sờ mó, lại lấy ra một xấp ngân phiếu, đếm có khoảng hơn vạn lượng.

Nàng mừng rỡ khôn cùng, lúc vừa mới vào thành, nàng liền đến hiệu đổi tiền đổi ra một ít tiền bạc. Lại mua vài món quần áo. Đem quần áo rách rưới trên người ném xuống, hôm nay vào tửu lâu lớn nhất toàn thành này, thầm nghĩ có thể ăn uống no say một chút, lại không nghĩ rằng Cổ Nhược lại là chỉ cần rau xanh đậu hủ, không khỏi oán giận lên tiếng.

Cổ Nhược nhìn nàng một cái, thản nhiên gật đầu một cái: “Ngươi có thể ăn món ăn mặn.”

“Nha!” Long Phù Nguyệt hưng phấn mà nhảy dựng lên, đ**m tiểu nhị đưa tới, bao tử chiên giòn, gà tẩm rượu, hoa quả tươi ngân nhĩ, Tôm sốt cà, bốn món ăn mặn, lại có một bình rượu nhẹ, ăn tận hứng.

Tửu lâu từ trước đến nay luôn là chỗ dẫn phát ra tin tức, nơi bát quái tập hợp và phân tán. Long Phù Nguyệt muốn nghe nhiều một chút về tin tức thời đại này, cho nên bọn họ hiện tai đang ngồi ở trong đại sảnh, giờ phút này đúng là giờ cơm, trong đại sảnh tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng. Một nam tử có chút th* t*c đang nước miếng tung bay bàn luận một tin tức.

“Này, mọi người gần đây có nghe một chuyện chấn động từ kinh thành không?”

Chuyện chấn động từ kinh thành? Long Phù Nguyệt nhất thời kéo dài lỗ tai.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng lắc lắc đầu, thở dài. Thầm nghĩ: “Đây không phải là bài ‘Nước mắt chu sa’ sao? Không nghĩ tới người nơi này cũng sẽ biết. Tranh này, toàn ca từ cũng là tân kỳ. Bức tranh đẹp như vậy đều có giá trị cất giữ, không nghĩ tới sẽ bị dán ở trong này. Ai, thật sự là quá hoang phí mà......”Bởi vì Cổ Nhược như dùng Chướng Nhãn pháp, nên thủ vệ binh sĩ cũng không nhìn ra Long Phù Nguyệt cùng nữ tử trên bức họa có bất kỳ chỗ tương tự, hai người thực nhẹ nhàng vào thành.Ở trong thành đi dạo một hồi, trong bụng Long Phù Nguyệt có chút đói, liền kéo Cổ Nhược chạy vào một tửu lâu.Cổ Nhược theo lệ thường ăn rau xanh và đậu hủ, vài cái bánh bao, một chén nước trong. Long Phù Nguyệt mấy ngày nay đi theo hắn ăn chay, miệng nhạt đến cực độ rồi. Lúc này cũng nhịn không được nữa, ai oán nói: “Đại sư huynh, ta muốn ăn thịt! Ăn đậu hủ nữa bản thân ta đã sắp biến đậu hủ rồi!”Lại từ bên hông lấy ra một thỏi bạc lớn lung lay nhoáng lên một cái, cười híp mắt nói: “Không cần lo lắng chuyện tiền nong, trên người của ta có bạc đây.”Nói lên điều này, Long Phù Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, ngày nào đó nàng trong lúc vô ý ở trong tay áo sờ mó, lại lấy ra một xấp ngân phiếu, đếm có khoảng hơn vạn lượng.Nàng mừng rỡ khôn cùng, lúc vừa mới vào thành, nàng liền đến hiệu đổi tiền đổi ra một ít tiền bạc. Lại mua vài món quần áo. Đem quần áo rách rưới trên người ném xuống, hôm nay vào tửu lâu lớn nhất toàn thành này, thầm nghĩ có thể ăn uống no say một chút, lại không nghĩ rằng Cổ Nhược lại là chỉ cần rau xanh đậu hủ, không khỏi oán giận lên tiếng.Cổ Nhược nhìn nàng một cái, thản nhiên gật đầu một cái: “Ngươi có thể ăn món ăn mặn.”“Nha!” Long Phù Nguyệt hưng phấn mà nhảy dựng lên, đ**m tiểu nhị đưa tới, bao tử chiên giòn, gà tẩm rượu, hoa quả tươi ngân nhĩ, Tôm sốt cà, bốn món ăn mặn, lại có một bình rượu nhẹ, ăn tận hứng.Tửu lâu từ trước đến nay luôn là chỗ dẫn phát ra tin tức, nơi bát quái tập hợp và phân tán. Long Phù Nguyệt muốn nghe nhiều một chút về tin tức thời đại này, cho nên bọn họ hiện tai đang ngồi ở trong đại sảnh, giờ phút này đúng là giờ cơm, trong đại sảnh tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng. Một nam tử có chút th* t*c đang nước miếng tung bay bàn luận một tin tức.“Này, mọi người gần đây có nghe một chuyện chấn động từ kinh thành không?”Chuyện chấn động từ kinh thành? Long Phù Nguyệt nhất thời kéo dài lỗ tai.

Chương 394: Ăn đậu hủ nữa mình đã sắp biến thành đậu hủ