“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 399: Mây núi sầu thương nhớ, lá xa cành buồn thương
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ mỉm cười: “Ngươi nghĩ rằng ta bây giờ còn cần cái chức Thân Vương hèn mọn ấy sao? Nếu như không phải là vì tìm kiếm Phù Nguyệt, ngay cả chức Quận Vương này ta cũng không muốn làm. Về phần ấn soái như lời ngươi nói, Đại gia đã sớm không muốn chấp chưởng rồi! Bất quá, chuyện này chỉ sợ lại không phải do ta...... Ai!”Nói chuyện thì nói, một bức tranh lại một bức tranh lần lượt vẽ xong xuôi. Lần này họa lên cũng là đề một hàng thơ ca.Dòng nước nhẹ chảy xuôiChim yến tìm về tổMây núi sầu thương nhớLá xa cành buồn thươngNúi rừng xa cách trởNgười đi muôn trùng xaNhớ thương sầu lẻ bóng,Hồn lãng đãng ngu ngơHoa tàn trôi theo nướctình đã cách từ đâySuối còn vương hơi thở,Hồn cách trở từ đây……..Hình dáng bức họa này tựa như lúc Long Phù Nguyệt tức giận, hắn kinh ngạc nhìn, trong lòng bỗng nhiên âm thầm thở dài một hơi: “Phù Nguyệt ơi Phù Nguyệt, chỉ mong trời thương, cho nàng có thể nhìn thấy những bức họa này có lẽ nàng sẽ cảm nhận được chân tình của ta, sẽ trở về tìm ta......”Bất tri bất giác, sắc trời đã sáng trắng, Phượng Thiên Vũ buông bút, đang muốn đi nghỉ ngơi một lát, chợt nghe bên ngoài đại môn bị khua ầm ầm.Hắn khẽ nhíu nhíu mày, mở đại môn, bên ngoài là một đại đội thị vệ, khôi giáp sáng ngời, cầm đầu đúng là thủ hạ trước đây của hắn Đại Tướng Trương Vân Long.Hắn dùng một cánh tay còn lại giơ lên một miếng vải màu vàng, bên cạnh một thái giám tuyên đọc thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nước Ngọc Hành phát binh xâm chiếm lãnh thổ Thiên Tuyền Quốc ta, Bắc Vũ Quận Vương Phượng Thiên Vũ lập tức khôi phục nguyên chức, nắm giữ ấn soái xuất chinh, không được chậm trễ......Trương Vân Long lệ nóng đoanh tròng, đem gói màu vàng kia giơ cao khỏi đỉnh đầu, dâng cho Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ không cần nhìn cũng biết, gói màu vàng kia chính là ấn soái......*************************Trong nháy mắt thời gian đã qua hai năm.Hai năm thời gian nói dài cũng không dài lắm, lại đủ để thay đổi thật nhiều chuyện.Thiên Tuyền quốc cùng Ngọc Hành quốc trận chiến này ước chừng đánh hai năm.Vô số dân chúng tại giữa dòng chiến dịch không nơi yên ổn để sống, vô số quân tốt làm oan hồn trên chiến trường......Phượng Thiên Vũ cho tới bây giờ không đánh qua trận nào khó giải quyết như vậy, Ngọc Hành quốc cùng Thiên Tuyền Quốc thực lực tương đương, còn nguyên soái đối phương cũng là người rất có mưu lược, khi con bài của hắn chưa lật hé ra, thật sự làm Phượng Thiên Vũ gặp phải vài lần khốn đốn, một lần suýt nữa đã lấy mạng của hắn, trên người có rất nhiều vết thương.
Phượng Thiên Vũ mỉm cười: “Ngươi nghĩ rằng ta bây giờ còn cần cái chức Thân Vương hèn mọn ấy sao? Nếu như không phải là vì tìm kiếm Phù Nguyệt, ngay cả chức Quận Vương này ta cũng không muốn làm. Về phần ấn soái như lời ngươi nói, Đại gia đã sớm không muốn chấp chưởng rồi! Bất quá, chuyện này chỉ sợ lại không phải do ta...... Ai!”
Nói chuyện thì nói, một bức tranh lại một bức tranh lần lượt vẽ xong xuôi. Lần này họa lên cũng là đề một hàng thơ ca.
Dòng nước nhẹ chảy xuôi
Chim yến tìm về tổ
Mây núi sầu thương nhớ
Lá xa cành buồn thương
Núi rừng xa cách trở
Người đi muôn trùng xa
Nhớ thương sầu lẻ bóng,
Hồn lãng đãng ngu ngơ
Hoa tàn trôi theo nước
tình đã cách từ đây
Suối còn vương hơi thở,
Hồn cách trở từ đây……..
Hình dáng bức họa này tựa như lúc Long Phù Nguyệt tức giận, hắn kinh ngạc nhìn, trong lòng bỗng nhiên âm thầm thở dài một hơi: “Phù Nguyệt ơi Phù Nguyệt, chỉ mong trời thương, cho nàng có thể nhìn thấy những bức họa này có lẽ nàng sẽ cảm nhận được chân tình của ta, sẽ trở về tìm ta......”
Bất tri bất giác, sắc trời đã sáng trắng, Phượng Thiên Vũ buông bút, đang muốn đi nghỉ ngơi một lát, chợt nghe bên ngoài đại môn bị khua ầm ầm.
Hắn khẽ nhíu nhíu mày, mở đại môn, bên ngoài là một đại đội thị vệ, khôi giáp sáng ngời, cầm đầu đúng là thủ hạ trước đây của hắn Đại Tướng Trương Vân Long.
Hắn dùng một cánh tay còn lại giơ lên một miếng vải màu vàng, bên cạnh một thái giám tuyên đọc thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nước Ngọc Hành phát binh xâm chiếm lãnh thổ Thiên Tuyền Quốc ta, Bắc Vũ Quận Vương Phượng Thiên Vũ lập tức khôi phục nguyên chức, nắm giữ ấn soái xuất chinh, không được chậm trễ......
Trương Vân Long lệ nóng đoanh tròng, đem gói màu vàng kia giơ cao khỏi đỉnh đầu, dâng cho Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ không cần nhìn cũng biết, gói màu vàng kia chính là ấn soái......
*************************
Trong nháy mắt thời gian đã qua hai năm.
Hai năm thời gian nói dài cũng không dài lắm, lại đủ để thay đổi thật nhiều chuyện.
Thiên Tuyền quốc cùng Ngọc Hành quốc trận chiến này ước chừng đánh hai năm.
Vô số dân chúng tại giữa dòng chiến dịch không nơi yên ổn để sống, vô số quân tốt làm oan hồn trên chiến trường......
Phượng Thiên Vũ cho tới bây giờ không đánh qua trận nào khó giải quyết như vậy, Ngọc Hành quốc cùng Thiên Tuyền Quốc thực lực tương đương, còn nguyên soái đối phương cũng là người rất có mưu lược, khi con bài của hắn chưa lật hé ra, thật sự làm Phượng Thiên Vũ gặp phải vài lần khốn đốn, một lần suýt nữa đã lấy mạng của hắn, trên người có rất nhiều vết thương.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ mỉm cười: “Ngươi nghĩ rằng ta bây giờ còn cần cái chức Thân Vương hèn mọn ấy sao? Nếu như không phải là vì tìm kiếm Phù Nguyệt, ngay cả chức Quận Vương này ta cũng không muốn làm. Về phần ấn soái như lời ngươi nói, Đại gia đã sớm không muốn chấp chưởng rồi! Bất quá, chuyện này chỉ sợ lại không phải do ta...... Ai!”Nói chuyện thì nói, một bức tranh lại một bức tranh lần lượt vẽ xong xuôi. Lần này họa lên cũng là đề một hàng thơ ca.Dòng nước nhẹ chảy xuôiChim yến tìm về tổMây núi sầu thương nhớLá xa cành buồn thươngNúi rừng xa cách trởNgười đi muôn trùng xaNhớ thương sầu lẻ bóng,Hồn lãng đãng ngu ngơHoa tàn trôi theo nướctình đã cách từ đâySuối còn vương hơi thở,Hồn cách trở từ đây……..Hình dáng bức họa này tựa như lúc Long Phù Nguyệt tức giận, hắn kinh ngạc nhìn, trong lòng bỗng nhiên âm thầm thở dài một hơi: “Phù Nguyệt ơi Phù Nguyệt, chỉ mong trời thương, cho nàng có thể nhìn thấy những bức họa này có lẽ nàng sẽ cảm nhận được chân tình của ta, sẽ trở về tìm ta......”Bất tri bất giác, sắc trời đã sáng trắng, Phượng Thiên Vũ buông bút, đang muốn đi nghỉ ngơi một lát, chợt nghe bên ngoài đại môn bị khua ầm ầm.Hắn khẽ nhíu nhíu mày, mở đại môn, bên ngoài là một đại đội thị vệ, khôi giáp sáng ngời, cầm đầu đúng là thủ hạ trước đây của hắn Đại Tướng Trương Vân Long.Hắn dùng một cánh tay còn lại giơ lên một miếng vải màu vàng, bên cạnh một thái giám tuyên đọc thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nước Ngọc Hành phát binh xâm chiếm lãnh thổ Thiên Tuyền Quốc ta, Bắc Vũ Quận Vương Phượng Thiên Vũ lập tức khôi phục nguyên chức, nắm giữ ấn soái xuất chinh, không được chậm trễ......Trương Vân Long lệ nóng đoanh tròng, đem gói màu vàng kia giơ cao khỏi đỉnh đầu, dâng cho Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ không cần nhìn cũng biết, gói màu vàng kia chính là ấn soái......*************************Trong nháy mắt thời gian đã qua hai năm.Hai năm thời gian nói dài cũng không dài lắm, lại đủ để thay đổi thật nhiều chuyện.Thiên Tuyền quốc cùng Ngọc Hành quốc trận chiến này ước chừng đánh hai năm.Vô số dân chúng tại giữa dòng chiến dịch không nơi yên ổn để sống, vô số quân tốt làm oan hồn trên chiến trường......Phượng Thiên Vũ cho tới bây giờ không đánh qua trận nào khó giải quyết như vậy, Ngọc Hành quốc cùng Thiên Tuyền Quốc thực lực tương đương, còn nguyên soái đối phương cũng là người rất có mưu lược, khi con bài của hắn chưa lật hé ra, thật sự làm Phượng Thiên Vũ gặp phải vài lần khốn đốn, một lần suýt nữa đã lấy mạng của hắn, trên người có rất nhiều vết thương.