Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 441: Nàng đau lòng vì ta sao?

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng vốn dĩ thổi hơi thổi đến choáng váng đầu hoa mắt, thấy thế lập tức sảng khoái tinh thần, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như quả táo, liên tục khoát tay nói: “Ta không phải phi lễ ngươi, ta là hô hấp nhân tạo…… Ừm, ừm, hô hấp nhân tạo.”Trong mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút kinh ngạc. Phỏng chừng hắn còn không có nghe nói qua cái từ hô hấp nhân tạo này. Hắn l**m l**m môi, trên môi còn đọng lại hơi thở nàng ngọt ngào.Thật đúng là hoài niệm. Đã lâu không được hôn nàng. Khó có dịp nha đầu kia bỗng nhiên chủ động như vậy, xem ra sau này cần choáng váng nhiều hơn……Trong mắt của hắn hiện lên một tia sáng xảo quyệt, nhưng tia sáng này chỉ chợt lóe lên, Long Phù Nguyệt cũng không nhìn thấy.Hắn nhẹ nhàng ‘ồ’ một tiếng, không nói nữa.Không khí có chút xấu hổ cùng mờ ám, Long Phù Nguyệt nhìn hắn hơi hơi nhíu nhíu mày: “Ngươi —— Vừa rồi tinh thần rất tốt, tại sao bỗng nhiên lại ngất đi vậy?”Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một từ —— Hồi quang phản chiếu, hắn không phải là hồi quang phản chiếu chứ?Phượng Thiên Vũ vừa thấy sắc mặt của nàng liền biết ngay nàng đang suy nghĩ gì. Không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Thản nhiên nói: “Yên tâm, ta không phải hồi quang phản chiếu! Vị hoàng huynh kia của ngươi mới vừa rồi, ta là bất đắc dĩ mới thu xếp tinh thần, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở đây mà thôi.”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nói: “Thương thế của ngươi đã như thế này, hoàng huynh ta cho dù đến đây, ngươi không ngồi dậy nổi cũng không có ai sẽ trách tội ngươi. Sao lại miễn cưỡng chính mình?”Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười như ngọn gió xuân vừa mới phất qua: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng đau lòng vì ta sao?”Mặt Long Phù Nguyệt vọt đỏ một chút, gắt một cái: “Tưởng bở! Ai đau lòng vì ngươi? Đại sư huynh thật vất vả đem ngươi cứu sống, cũng không thể cho ngươi dễ dàng rơi rụng như vậy. Vừa rồi sao ngươi bỗng nhiên bất tỉnh thế?”Trong tâm Phượng Thiên Vũ thầm cười khổ, bỗng nhiên rất thất vọng.Nha đầu này bây giờ đối với chính mình tốt, là vì sợ tâm huyết sư huynh uổng phí sao? Hay chỉ là áy náy?Hắn vừa rồi bỗng nhiên ngất đi cũng không phải nội thương phát tác, hắn từ nhỏ tu luyện một loại Quy Tức Công, loại công phu này đối với tự thân trị liệu nội thương rất có lợi.Hắn mạnh mẽ chống đỡ chờ hoàng đế Khai Dương quốc đi ra ngoài, liền rốt cuộc không kiên trì nổi, Quy Tức Công tự động bắt đầu.Đây cũng là cơ năng bảo vệ mình của thân thể hắn một loại thủ đoạn hữu hiệu.

Nàng vốn dĩ thổi hơi thổi đến choáng váng đầu hoa mắt, thấy thế lập tức sảng khoái tinh thần, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như quả táo, liên tục khoát tay nói: “Ta không phải phi lễ ngươi, ta là hô hấp nhân tạo…… Ừm, ừm, hô hấp nhân tạo.”

Trong mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút kinh ngạc. Phỏng chừng hắn còn không có nghe nói qua cái từ hô hấp nhân tạo này. Hắn l**m l**m môi, trên môi còn đọng lại hơi thở nàng ngọt ngào.

Thật đúng là hoài niệm. Đã lâu không được hôn nàng. Khó có dịp nha đầu kia bỗng nhiên chủ động như vậy, xem ra sau này cần choáng váng nhiều hơn……

Trong mắt của hắn hiện lên một tia sáng xảo quyệt, nhưng tia sáng này chỉ chợt lóe lên, Long Phù Nguyệt cũng không nhìn thấy.

Hắn nhẹ nhàng ‘ồ’ một tiếng, không nói nữa.

Không khí có chút xấu hổ cùng mờ ám, Long Phù Nguyệt nhìn hắn hơi hơi nhíu nhíu mày: “Ngươi —— Vừa rồi tinh thần rất tốt, tại sao bỗng nhiên lại ngất đi vậy?”

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một từ —— Hồi quang phản chiếu, hắn không phải là hồi quang phản chiếu chứ?

Phượng Thiên Vũ vừa thấy sắc mặt của nàng liền biết ngay nàng đang suy nghĩ gì. Không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Thản nhiên nói: “Yên tâm, ta không phải hồi quang phản chiếu! Vị hoàng huynh kia của ngươi mới vừa rồi, ta là bất đắc dĩ mới thu xếp tinh thần, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở đây mà thôi.”

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nói: “Thương thế của ngươi đã như thế này, hoàng huynh ta cho dù đến đây, ngươi không ngồi dậy nổi cũng không có ai sẽ trách tội ngươi. Sao lại miễn cưỡng chính mình?”

Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười như ngọn gió xuân vừa mới phất qua: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng đau lòng vì ta sao?”

Mặt Long Phù Nguyệt vọt đỏ một chút, gắt một cái: “Tưởng bở! Ai đau lòng vì ngươi? Đại sư huynh thật vất vả đem ngươi cứu sống, cũng không thể cho ngươi dễ dàng rơi rụng như vậy. Vừa rồi sao ngươi bỗng nhiên bất tỉnh thế?”

Trong tâm Phượng Thiên Vũ thầm cười khổ, bỗng nhiên rất thất vọng.

Nha đầu này bây giờ đối với chính mình tốt, là vì sợ tâm huyết sư huynh uổng phí sao? Hay chỉ là áy náy?

Hắn vừa rồi bỗng nhiên ngất đi cũng không phải nội thương phát tác, hắn từ nhỏ tu luyện một loại Quy Tức Công, loại công phu này đối với tự thân trị liệu nội thương rất có lợi.

Hắn mạnh mẽ chống đỡ chờ hoàng đế Khai Dương quốc đi ra ngoài, liền rốt cuộc không kiên trì nổi, Quy Tức Công tự động bắt đầu.

Đây cũng là cơ năng bảo vệ mình của thân thể hắn một loại thủ đoạn hữu hiệu.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng vốn dĩ thổi hơi thổi đến choáng váng đầu hoa mắt, thấy thế lập tức sảng khoái tinh thần, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như quả táo, liên tục khoát tay nói: “Ta không phải phi lễ ngươi, ta là hô hấp nhân tạo…… Ừm, ừm, hô hấp nhân tạo.”Trong mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút kinh ngạc. Phỏng chừng hắn còn không có nghe nói qua cái từ hô hấp nhân tạo này. Hắn l**m l**m môi, trên môi còn đọng lại hơi thở nàng ngọt ngào.Thật đúng là hoài niệm. Đã lâu không được hôn nàng. Khó có dịp nha đầu kia bỗng nhiên chủ động như vậy, xem ra sau này cần choáng váng nhiều hơn……Trong mắt của hắn hiện lên một tia sáng xảo quyệt, nhưng tia sáng này chỉ chợt lóe lên, Long Phù Nguyệt cũng không nhìn thấy.Hắn nhẹ nhàng ‘ồ’ một tiếng, không nói nữa.Không khí có chút xấu hổ cùng mờ ám, Long Phù Nguyệt nhìn hắn hơi hơi nhíu nhíu mày: “Ngươi —— Vừa rồi tinh thần rất tốt, tại sao bỗng nhiên lại ngất đi vậy?”Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một từ —— Hồi quang phản chiếu, hắn không phải là hồi quang phản chiếu chứ?Phượng Thiên Vũ vừa thấy sắc mặt của nàng liền biết ngay nàng đang suy nghĩ gì. Không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Thản nhiên nói: “Yên tâm, ta không phải hồi quang phản chiếu! Vị hoàng huynh kia của ngươi mới vừa rồi, ta là bất đắc dĩ mới thu xếp tinh thần, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở đây mà thôi.”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nói: “Thương thế của ngươi đã như thế này, hoàng huynh ta cho dù đến đây, ngươi không ngồi dậy nổi cũng không có ai sẽ trách tội ngươi. Sao lại miễn cưỡng chính mình?”Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười như ngọn gió xuân vừa mới phất qua: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng đau lòng vì ta sao?”Mặt Long Phù Nguyệt vọt đỏ một chút, gắt một cái: “Tưởng bở! Ai đau lòng vì ngươi? Đại sư huynh thật vất vả đem ngươi cứu sống, cũng không thể cho ngươi dễ dàng rơi rụng như vậy. Vừa rồi sao ngươi bỗng nhiên bất tỉnh thế?”Trong tâm Phượng Thiên Vũ thầm cười khổ, bỗng nhiên rất thất vọng.Nha đầu này bây giờ đối với chính mình tốt, là vì sợ tâm huyết sư huynh uổng phí sao? Hay chỉ là áy náy?Hắn vừa rồi bỗng nhiên ngất đi cũng không phải nội thương phát tác, hắn từ nhỏ tu luyện một loại Quy Tức Công, loại công phu này đối với tự thân trị liệu nội thương rất có lợi.Hắn mạnh mẽ chống đỡ chờ hoàng đế Khai Dương quốc đi ra ngoài, liền rốt cuộc không kiên trì nổi, Quy Tức Công tự động bắt đầu.Đây cũng là cơ năng bảo vệ mình của thân thể hắn một loại thủ đoạn hữu hiệu.

Chương 441: Nàng đau lòng vì ta sao?