“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 448: Cảnh trong mơ
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Đại sư huynh cứu nàng, lại cùng nàng chung sống suốt hai năm.Đại sư huynh phong thái cùng khí độ giống như tiên nhân, nàng thích hắn không chút nào kỳ quái.Nhớ tới hai người trong lúc đó tự nhiên mà ôm như vậy, ngón tay của hắn gần như bấm sâu trong thịt.Long Phù Nguyệt nói xong mấy câu nói đó, trong lòng cũng là run lên mấy lần, không dám nhìn sắc mặt hắn có chút xanh mét. Hốt hoảng nói một câu: “Ta đi nhìn xem cháo hầm được chưa.”Gần như chạy trốn, chạy ra khỏi tĩnh thất.Ở phòng bếp nhìn nồi cháo sợ run thật lâu. Trong lòng trống rỗng. Cũng nói không rõ là cảm giác gì.Lời nói này nàng đã sớm muốn nói, nhưng nay sao nói thật ra, không biết là tại sao, trong lòng lại có chút đau đớn.Những hình ảnh lướt qua trước mắt đều là gương mặt tái nhợt kia của Phượng Thiên Vũ.Mắt thấy cháo ùng ục ùng ục toát ra vô số bọt khí, nàng thuận tay cầm lên một cái thìa múc đến nếm thử một miếng.Nhưng không ngờ cháo rất nóng, một ngụm nàng vừa mới uống vào miệng này, nhất thời bỏng đến nhảy dựng lên, liên tục không ngừng phun cháo phì phì, chỉ cảm thấy miệng nóng thật nóng. Đã bị bỏng hết mấy chổ.Cũng không biết là sao lại thế này, nước mắt của nàng cứ như vậy chảy xuống. Uống một ngụm nước lạnh ngậm vào miệng, vết đau kia mới nhẹ chút.Lát sau, nàng cũng không nguyện ý đến gặp lại Phượng Thiên Vũ, liền gọi Lục Nhi tới, dặn nàng đem cháo này mang đến cho Phượng Thiên Vũ.Chính mình chạy về trong phòng tìm một ít thuốc trị liệu bị phỏng, thoa ở ngoài miệng.Mấy ngày nay tình trạng, vẫn không ngừng như thế, nàng cũng vẫn không nghỉ ngơi được đầy đủ.Giờ phút này cơn buồn ngủ lại tràn đến. Nằm ở trên giường, ngã đầu liền ngủ.Trong lúc ngủ mơ, nàng mơ mơ màng màng tựa hồ là đến một chỗ. Đó là một chỗ căn nhà thật lớn.Mà mình tựa hồ đang ở bên bếp lò xào rau, bên cạnh một bàn đầy thức ăn đã được nấu chín.Dưới lò một nam tử đang châm củi, một thân áo trắng, trắng chói mắt, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú có chút tro bụi, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười.Nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia có chút chật vật, không khỏi cười ha hả.Hắn lại tức giận kéo nàng xuống, con mắt vòng vo vừa chuyển, liền đem bàn tay đầy bụi cũng bôi ở trên mặt nàng.Đem nàng bôi giống như diễn viên hí khúc, hay mèo.Nàng thuận tay cầm lên oa sạn hướng hắn vỗ đi xuống.
Đại sư huynh cứu nàng, lại cùng nàng chung sống suốt hai năm.
Đại sư huynh phong thái cùng khí độ giống như tiên nhân, nàng thích hắn không chút nào kỳ quái.
Nhớ tới hai người trong lúc đó tự nhiên mà ôm như vậy, ngón tay của hắn gần như bấm sâu trong thịt.
Long Phù Nguyệt nói xong mấy câu nói đó, trong lòng cũng là run lên mấy lần, không dám nhìn sắc mặt hắn có chút xanh mét. Hốt hoảng nói một câu: “Ta đi nhìn xem cháo hầm được chưa.”
Gần như chạy trốn, chạy ra khỏi tĩnh thất.
Ở phòng bếp nhìn nồi cháo sợ run thật lâu. Trong lòng trống rỗng. Cũng nói không rõ là cảm giác gì.
Lời nói này nàng đã sớm muốn nói, nhưng nay sao nói thật ra, không biết là tại sao, trong lòng lại có chút đau đớn.
Những hình ảnh lướt qua trước mắt đều là gương mặt tái nhợt kia của Phượng Thiên Vũ.
Mắt thấy cháo ùng ục ùng ục toát ra vô số bọt khí, nàng thuận tay cầm lên một cái thìa múc đến nếm thử một miếng.
Nhưng không ngờ cháo rất nóng, một ngụm nàng vừa mới uống vào miệng này, nhất thời bỏng đến nhảy dựng lên, liên tục không ngừng phun cháo phì phì, chỉ cảm thấy miệng nóng thật nóng. Đã bị bỏng hết mấy chổ.
Cũng không biết là sao lại thế này, nước mắt của nàng cứ như vậy chảy xuống. Uống một ngụm nước lạnh ngậm vào miệng, vết đau kia mới nhẹ chút.
Lát sau, nàng cũng không nguyện ý đến gặp lại Phượng Thiên Vũ, liền gọi Lục Nhi tới, dặn nàng đem cháo này mang đến cho Phượng Thiên Vũ.
Chính mình chạy về trong phòng tìm một ít thuốc trị liệu bị phỏng, thoa ở ngoài miệng.
Mấy ngày nay tình trạng, vẫn không ngừng như thế, nàng cũng vẫn không nghỉ ngơi được đầy đủ.
Giờ phút này cơn buồn ngủ lại tràn đến. Nằm ở trên giường, ngã đầu liền ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, nàng mơ mơ màng màng tựa hồ là đến một chỗ. Đó là một chỗ căn nhà thật lớn.
Mà mình tựa hồ đang ở bên bếp lò xào rau, bên cạnh một bàn đầy thức ăn đã được nấu chín.
Dưới lò một nam tử đang châm củi, một thân áo trắng, trắng chói mắt, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú có chút tro bụi, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia có chút chật vật, không khỏi cười ha hả.
Hắn lại tức giận kéo nàng xuống, con mắt vòng vo vừa chuyển, liền đem bàn tay đầy bụi cũng bôi ở trên mặt nàng.
Đem nàng bôi giống như diễn viên hí khúc, hay mèo.
Nàng thuận tay cầm lên oa sạn hướng hắn vỗ đi xuống.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Đại sư huynh cứu nàng, lại cùng nàng chung sống suốt hai năm.Đại sư huynh phong thái cùng khí độ giống như tiên nhân, nàng thích hắn không chút nào kỳ quái.Nhớ tới hai người trong lúc đó tự nhiên mà ôm như vậy, ngón tay của hắn gần như bấm sâu trong thịt.Long Phù Nguyệt nói xong mấy câu nói đó, trong lòng cũng là run lên mấy lần, không dám nhìn sắc mặt hắn có chút xanh mét. Hốt hoảng nói một câu: “Ta đi nhìn xem cháo hầm được chưa.”Gần như chạy trốn, chạy ra khỏi tĩnh thất.Ở phòng bếp nhìn nồi cháo sợ run thật lâu. Trong lòng trống rỗng. Cũng nói không rõ là cảm giác gì.Lời nói này nàng đã sớm muốn nói, nhưng nay sao nói thật ra, không biết là tại sao, trong lòng lại có chút đau đớn.Những hình ảnh lướt qua trước mắt đều là gương mặt tái nhợt kia của Phượng Thiên Vũ.Mắt thấy cháo ùng ục ùng ục toát ra vô số bọt khí, nàng thuận tay cầm lên một cái thìa múc đến nếm thử một miếng.Nhưng không ngờ cháo rất nóng, một ngụm nàng vừa mới uống vào miệng này, nhất thời bỏng đến nhảy dựng lên, liên tục không ngừng phun cháo phì phì, chỉ cảm thấy miệng nóng thật nóng. Đã bị bỏng hết mấy chổ.Cũng không biết là sao lại thế này, nước mắt của nàng cứ như vậy chảy xuống. Uống một ngụm nước lạnh ngậm vào miệng, vết đau kia mới nhẹ chút.Lát sau, nàng cũng không nguyện ý đến gặp lại Phượng Thiên Vũ, liền gọi Lục Nhi tới, dặn nàng đem cháo này mang đến cho Phượng Thiên Vũ.Chính mình chạy về trong phòng tìm một ít thuốc trị liệu bị phỏng, thoa ở ngoài miệng.Mấy ngày nay tình trạng, vẫn không ngừng như thế, nàng cũng vẫn không nghỉ ngơi được đầy đủ.Giờ phút này cơn buồn ngủ lại tràn đến. Nằm ở trên giường, ngã đầu liền ngủ.Trong lúc ngủ mơ, nàng mơ mơ màng màng tựa hồ là đến một chỗ. Đó là một chỗ căn nhà thật lớn.Mà mình tựa hồ đang ở bên bếp lò xào rau, bên cạnh một bàn đầy thức ăn đã được nấu chín.Dưới lò một nam tử đang châm củi, một thân áo trắng, trắng chói mắt, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú có chút tro bụi, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười.Nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia có chút chật vật, không khỏi cười ha hả.Hắn lại tức giận kéo nàng xuống, con mắt vòng vo vừa chuyển, liền đem bàn tay đầy bụi cũng bôi ở trên mặt nàng.Đem nàng bôi giống như diễn viên hí khúc, hay mèo.Nàng thuận tay cầm lên oa sạn hướng hắn vỗ đi xuống.